Người đàn ông như anh, bề ngoài thoạt nhìn rất có vẻ như là người theo chủ nghĩa khổ hạnh, nhưng trong xương lại tràn đầy dục vọng.
“Không được... anh cả.” Đồng Kỳ Anh bị anh làm cho có chút choáng ngợp, cô không ngừng kéo tay anh ra. Anh dứt khoát xoay người cô lại, sau đó cúi đầu ấn xuống môi cô. “Ưm..”
Giờ phút này, cô như trở thành con mồi của anh, vừa ngon vừa nghiện.
Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu mở to, trong đôi mắt sắc bén hiện lên tia sáng của sự thích thú cùng tận, nhìn chằm chằm Đồng Kỳ Anh như muốn thiêu đốt cô.
Hai má cô nổi lên từng rặng mây đỏ ửng, nhưng lại cắn chặt răng, khăng khăng chống cự nụ hôn của anh, nhưng hai tay đã sớm từ từ thả lỏng.
Anh thích cái kiểu muốn cự còn nghênh của cô, khiến anh càng muốn chinh phục cô.
Môi răng đóng chặt, anh khẽ cắn cánh môi cô. Cơn đau từ trên cánh môi cô lập tức truyền đến khiến cô bất giác hé miệng, anh nhân cơ hội tiến vào, hôn sâu hơn.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy lúc này cô đang "gặp nguy hiểm", còn Phú Quận Tiêu thì không hỗn loạn".
Bởi vì sau nụ hôn nóng bỏng, quần áo của cô đã xộc xệch không chịu nổi, chiếc áo đã cởi ra đến khuỷu tay, vai thơm tay trắng, bộ ngực lộ ra một nửa, khóa kéo của váy dưới bị kéo ra một nửa, vòng eo xinh đẹp bị ngón tay của anh ấn vào bên dưới.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại quần áo gọn gàng ép cô vào bức tường lát gạch của nhà bếp, ánh mắt thâm thúy lại mê ly đang chiêm ngắm dáng vẻ của cô vào giờ phút này.
“Dáng vẻ lúc này của em thật sự rất dễ thương và quyến rũ” Anh véo cằm cô, khẽ nâng lên.
Đồng Kỳ Anh từ từ mở mắt ra, trong lúc vô tình bắt gặp đôi mắt đen láy của anh, bàn tay to của anh trượt xuống, ôm cô lên không trung vô cùng dễ dàng.
“Em nhẹ thật đấy!” Anh thở dài một tiếng, có vẻ rất đau lòng nói tiếp: “Em nên ăn nhiều hơn một chút.”
"Phụ nữ đều không thích mình bị mập..." Hai tay Đồng Kỳ Anh vội vã ôm lấy bờ vai rộng lớn của người đàn ông trước mặt, ngoại trừ bức tường làm điểm tựa phía sau, cô gần như hoàn toàn bị treo ở trước người anh.
Phó Quân Tiêu không nhịn được cười mà nói: "Anh cũng không chê em béo đầu"
"Hừ! Ai biết thật hay giả!" Đồng Kỳ Anh phản bác: "Nếu như em là một cô gái mập mạp hai trăm cân, với một người đàn ông muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn tiền có tiền như anh sẽ xem trọng em sao? Hứ, tin được mới lạ!".
“Cái này rất khó nói” Phó Quân Tiêu khẽ nhếch miệng, tiến lại gần phía trước thêm một tí.
Khi Lạc Minh Ánh bước vào với đống tài liệu trên tay, thấy điện thoại trên bàn rung lên từng hồi, vì vậy bước tới cầm điện thoại lên và nhấn nút trả lời.
“Cậu tư, chị dâu tư vừa đến hiệu thuốc mua thuốc ngừa thai sau khi quan hệ, cô ấy đã uống thuốc trước khi rời khỏi hiệu thuốc” Giọng nói của một người đàn ông từ bên trong truyền ra.
Nghe thấy thế, Lạc Minh Ánh nhanh chóng cúp máy.
Lúc này, trên lầu có tiếng bước chân nhè nhẹ.
Lạc Minh Ánh vô thức nhìn lên lầu, thấy Phó Quân Tiêu đang cầm khăn giấy vừa lau tay vừa đi xuống cầu thang xoắn ốc..
Vừa nãy anh đi vệ sinh, đi ra đã thấy Lạc Minh Ánh cầm điện thoại di động của mình, bình tĩnh hỏi: "Ai gọi điện thoại tới vậy?"