Đồng Kỳ Anh thực ra không cần xem nội dung bên trong hợp đồng này viết gì, bởi vì phần hợp đồng cô phải ký này đã được Phó Quân Tiêu xem qua trước rồi.
Trong hợp đồng chỉ cần là có điều khoản nào bất lợi cho Đồng Kỳ Anh, Phó Quân Tiêu đều yêu cầu Tôn Lệ Á xóa bỏ hết, hoặc là chuyển trách nhiệm sang phía tập đoàn Phó Thị của bọn họ.
Hay nói khó nghe hơn thì chính là, mặc kệ sau này có chuyện bất trắc nào xảy ra thì cũng không có bất kỳ liên can gì tới cô cả.
Ngay cả Tôn Lệ Á cũng nhìn ra, ông chủ Phó của bọn họ đối với Đồng Kỳ Anh này là cực kì yêu chiều.
Đồng Kỳ Anh ký tên xong, người đứng ngoài như Tôn Lệ Á cũng có lòng tốt mà nhắc nhở cô: “Sau này ở bên ngoài, lúc ký hợp đồng với công ty khác nhất định phải đọc kĩ một lần trước khi hạ bút. Để tránh việc bản thân bị người khác hãm hại cũng không biết!”
“Á!!!” Đồng Kỳ Anh theo bản năng vỗ vỗ trán, sau liền cười khanh khách gật đầu, nói cảm ơn với Tôn Lệ Á: “Hồi nãy tôi vui quá nên cũng quên mất chuyện này luôn! Cảm ơn trưởng phòng Tôn đã nhắc nhở! "
“Sau này hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!” Tôn Lệ Á thoải mái mỉm cười, vươn tay với Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh cũng vội vàng bắt tay Tôn Lệ Á, đáp lễ: “Vâng, hợp tác vui vẻ!”
Bây giờ cô có thể làm việc rồi, có thể tùy ý ra vào tòa nhà cao tầng của tập đoàn Phó Thị, nhưng mà nếu muốn vào thang máy lên phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất, cô vẫn là phải quẹt thẻ chào hỏi ở chỗ quầy lễ tân.
Sau khi rời khỏi phòng thiết kế, Đồng Kỳ Anh ôm hợp đồng trong lòng, vào thang máy xuống lầu một, ai ngờ cửa thang máy vừa mở thì đã gặp ngay anh chồng tổng giám đốc thể lực kinh người nhà cô - Phó Quân Tiêu.
Nếu nói di chứng để lại sau chuyện hôm qua là gì, vậy chính là... bây giờ cô vừa nhìn thấy anh, liền... liền... ặc... nhũn chân rồi!!!
Lúc Phó Quân Tiêu nhìn thấy Đồng Kỳ Anh thì khóe miệng không kiềm được hơi nhếch lên, rồi rất tự nhiên bỏ rơi một nhóm giám đốc điều hành cả nam cả nữ ở phía sau mà trực tiếp bước vào thang máy nhân viên.
Có người ở sau lưng hô lớn: “Tổng giám đốc Phó, anh đi nhầm thang máy rồi!”
Còn Đồng Kỳ Anh thì bị hành động này của Phó Quân Tiêu ép cho lùi trở về trong thang máy, sau lưng dán chặt vào tường thang máy lạnh như băng, hai chân thì xụi lơ đứng thành hình chữ
“Trở về phòng tổng giám đốc!” Phó Quân Tiêu thản nhiên mở miệng, thang máy liền “Đing” một tiếng, nút bấm tầng cao nhất tự động sáng lên, sau đó cửa thang máy tự động khép lại, từ từ lên cao, bỏ lại một đám giám đốc điều hành chẳng hiểu mô tê gì ở bên ngoài.
Đồng Kỳ Anh nghe vậy thì liền cảm thấy khuôn mặt đã đỏ hồng của mình giờ bắt đầu bốc khói luôn rồi.
Đàn ông sau lần đầu tiên biết mùi đời, sẽ đều muốn ăn thịt cả ngày lẫn đêm.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy anh cả thì cũng chỉ đến thể mà thôi, liền xoay người muốn chạy ra cửa, nhưng ai ngờ động tác của anh còn nhanh hơn, lúc cô còn chưa kịp chạy bước đầu tiên thì đã bị cánh tay mạnh mẽ lạ thường kia bề ngang lên một cách cực kì dễ dàng.