Sau khi xác nhận mối quan hệ với Phó Quân Tiêu, đây là lần đầu tiên Đồng Kỳ Anh cùng hẹn. hò với anh.
Mặc dù thời gian hai bên hẹn sẵn vẫn chưa tới, nhưng Đồng Kỳ Anh đã tới trước.
Sau ngày hôm đó, anh đưa cô về nhà riêng, mà anh vẫn sống trong văn phòng tổng giám đốc của tòa nhà tập đoàn Phó Thị.
Bởi vì, cô quyết định đến cục dân chính vào ngày sinh nhật 27 tuổi của anh, cũng chính là hôm nay, cùng nhau chụp ảnh đăng ký kết hôn, cùng nhau nhận giấy đăng ký kết hôn.
Đồng Kỳ Anh đứng ở ven đường nhìn xung quanh, khẽ cười, trong lòng tràn đầy vui mừng cùng mong đợi.
Hôm nay, cô còn tỉ mỉ chọn đồ quần áo, trang điểm nhẹ nhàng trước khi ra ngoài, chiếc áo lụa mỏng màu hồng nhạt, chiếc váy ngắn chữ A màu kaki, mái tóc dài đến thắt lưng quấn băng đô ren hồng, cả người trông vừa nhẹ ngành vừa khiến lòng người rung động.
“Nhìn kìa! Người đàn ông đó có phải là một ngôi sao lớn không?”
“Đẹp trai quá!”
“Mình còn cảm thấy anh ấy lãng mạn nữa! Vừa lái xe thể theo vừa cầm theo hoa hồng tím!” “Trông còn rất có tiền nữa!”
“Trên đời này thật sự có người đàn ông vừa đẹp trai vừa lãng mạn lại giàu có sao!”
“Làm bạn gái của anh ấy hẳn là rất hạnh phúc!”
Mấy cô gái đi qua đều kinh ngạc khen ngợi không dứt bên tai, vì vậy Đồng Kỳ Anh cũng quay lại nhìn thử xem.
Chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ siêu ngầu đang đậu ở ven đường, hàng ghế sau của chiếc xe thể thao bỏ đầy hoa hồng tím đắt tiền, người đàn ông ngồi trên ghế lái mặc dù đeo kính râm nhưng lại không thể che được khuôn mặt anh tuấn cùng khí chất lạnh lùng của anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu hồng nhạt cực kỳ phù hợp với màu quần áo của cô, hai hàng cúc đầu ở cổ áo không cài, tùy ý lại không mất đi vẻ trang nhã ngược lại còn khiến anh trông trẻ trung hơn.
Đồng Kỳ Anh liếc mắt nhìn, liền cảm thấy người đàn ông này khá quen mắt, nhưng cô cảm thấy chắc anh không phải người cô đang chờ đợi.
Mặc dù cô thích màu hồng nhạt, nhưng anh cả của cô có lẽ sẽ không thích màu hồng nhạt!
Thế nhưng, khi anh chàng điển trai bước ra khỏi ghế lái của chiếc xe thể thao rồi vòng qua đầu xe đi về phía cô, cô thực sự sốc đến mức hàm sắp rớt xuống đất luôn rồi.
Thực sự, thực sự, thực sự là anh cả?
Dáng người cao lớn của anh bước tới, quần kaki màu đất ôm lấy đôi chân dài như người mẫu của anh khiến người ta không thể rời mắt.
“Bé ngốc, nhìn đến ngây người rồi à?” Phó Quân Tiêu tháo kính râm trên mặt xuống, giơ tay đánh nhẹ sống mũi của Đồng Kỳ Anh: “Là anh, chồng em đây!”
Ngày thường nhìn quen anh mặc tẩy trang, đi giày da, không ngờ tới hôm nay anh lại mặt đồ đối với cô, đúng đã đốt cháy trái tim thiếu nữ của rồi.
Cô không hề hẹn trước với anh, không ngờ hôm nay lại ăn ý như vậy.
“Anh cả!” Đồng Kỳ Anh ngạc nhiên mừng rỡ.
Phó Quận Tiêu bật ra một nụ cười quyến rũ, đặt lòng bàn tay vào sau đầu cô, ôm sát cô vào lòng, nhanh chóng đặt lên môi có một nụ hôn: “Ngoan, gọi chồng”
Anh thật sự đã quên rằng Kỳ Anh nhỏ hơn anh sáu tuổi.
Nói cách khác, khi anh hai mươi tuổi thì Kỳ Anh cũng chỉ mới mười bốn mà thôi.
Cho nên, cách nghĩ của anh và cách nghĩ của cô hoàn toàn như hai thế giới khác nhau.
Chẳng trách Kỳ Anh luôn nói rằng giữa anh và cô như có hai dòng sông, cuối cùng thì hôm nay anh mới thấu hiểu được.
Mà ngay khi trong lòng Đồng Kỳ Anh đang tràn đầy khát khao nhìn về phía Phó Quân Tiêu, chờ phản ứng của anh hoặc là vẻ mặt cảm động của anh đối với cô, kết quả anh chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá tất cả mọi thứ ở đây, không đưa phát biểu chút ý kiến gì
Nhìn cũng nhận ra có vẻ anh có vẻ không thích những thứ này, Đồng Kỳ Anh chống tay lên hông, không khỏi giành nói trước: “Anh cả, đây là do em tự mình trang trí! Dù là bóng bay hay là chữ bóng bay, còn cả bánh ngọt, bít tết, pizza, salad trái cây, rượu vang đỏ, tất cả đều do em tự tay làm! Cho nên, không cho phép anh nói không thích, cũng không được nói em ngây thơ biển nơi này thành như vậy, còn nữa ---- ừm!”
Cô chỉ mới nói được nửa lời cảnh cáo, Phó Quân Tiêu đột nhiên cúi xuống, hai cánh tay thon dài ôm chặt lấy cô vào lòng, che đi khuôn miệng nhỏ nhắn đang kích động lải nhải của cô.