“Tôi.” Lạc Minh Anh muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Vì thái độ của Phó Quân Tiêu đã rất rõ ràng rồi.
“Minh Ánh, tôi chỉ tâm đắc với năng lực và thái độ làm việc của cô, ông chủ của công ty nào cũng sẽ trân trọng nhân tài của công ty mình. Nếu như trước đây tôi khiến cô có gì đó hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi. Nếu sau này cô còn nhằm vào Kỳ Anh nữa thì đừng trách tôi không khách sáo” Phó Quân Tiêu liếc mắt nhìn qua Lạc Minh Ánh đang định lên tiếng phản bác nhưng lại không có cách nào nói hết câu bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói anh nghiêm nghị đến mức khiến người khác phải thấy run sợ.
“Tôi đã hiểu rồi! Sau này tôi sẽ tập trung tinh thần vào công việc” Lạc Minh Ánh hiểu ý gật đầu, lúc cô ta liếc nhìn sang đôi mắt đen sắc bén của Phó Quân Tiêu, dù lúc này cô ta có muốn nói thêm gì nữa thì cũng không dám mở lời.
Cô ta là một người phụ nữ thông minh, vì vậy trong lòng cô ta hiểu rõ ý nghĩa bao hàm trong những lời nói đó của Phó Quân Tiêu.
Anh đã nể mặt cô ta lắm rồi, không phải sao?
Từ chối cô ta đồng thời cũng nói cho cô ta biết để cô ta đừng có suy nghĩ vượt quá giới hạn với anh.
Lẽ nào trong lòng anh ngoài Đồng Kỳ Anh ra thì thật sự không thể chứa thêm người phụ nữ nào khác nữa sao?
Nếu đã như vậy thì tại sao anh còn phải ly hôn với Kỳ Anh?
Phó Quân Tiêu anh thật sự vẫn còn yêu Đồng Kỳ Anh sao?
Rõ ràng là họ đã ly hôn rồi mà!
Thật sự trong lòng Lạc Minh Ánh cảm thấy rất khó hiểu vì cô ta không nhìn thấu được tâm tư của Phó Quân Tiêu, người đàn ông này luôn chôn giấu tâm tư của mình rất kĩ.
Vì vậy, trước khi Đồng Kỳ Anh xuất hiện, cô ta hoàn toàn không nhìn ra được rốt cuộc Phó Quân Tiêu có hứng thú với kiểu phụ nữ như thế nào.
Đối với người gặp trắc trở cả trong tình yêu và công việc như Đồng Kỳ Anh mà nói thì thành phố này đã không còn gì để cô phải lưu luyến nữa.
Lúc đầu khi cô ly hôn với anh cả và rời khỏi nhà riêng, cô đã lựa chọn tiếp tục ở lại đây gần như là vì muốn đợi anh cả hồi tâm chuyển ý.
Nhưng cô đã nghĩ sai.
Bây giờ tất cả mọi thứ đều là do cô tự mình đa tình.
Sau khi Đồng Kỳ Anh thu dọn hành lí xong thì gửi một tin nhắn ngắn cho Hạ Tỉnh Long để từ biệt, sau đó gõ cửa nhà Hạ Khiểu Bình, chào tạm biệt anh ta, tiện thể cảm ơn anh ta đã giúp đỡ cô trong khoảng thời gian này.
Hạ Khiểu Bình thấy Đồng Kỳ Anh định đi thì không hề giữ cô lại mà chỉ bình thản nói: “Giữ gìn sức khỏe”
Cô gái này đối với anh ta mà nói chỉ như người qua đường.
Không có quá nhiều tiếc nuối cũng không quá lưu luyến.
Chỉ là trong lòng anh ta thấp thoáng có một cảm giác không thể nói rõ thành lời.
Lần này giọng anh như có thêm vài phần hết kiên nhẫn.
Đồng Kỳ Anh thấy cây sống mũi, nước mắt lập tức rưng rưng, đột nhiên cô thấy nghẹn ở cổ, không nói ra được thêm câu nào.
Có lẽ là vì cô im lặng quá lâu nên anh đã lạnh nhạt nói: “Nếu như cô không còn chuyện gì khác thì tôi tắt máy đây”
“...” Những giọt nước mắt to bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống từ đuôi mắt cô, cô đưa cánh tay còn lại lên, bịt chặt lấy miệng mình, không để mình khóc lên thành tiếng.
Kết quả nước mắt luồn qua kẽ tay, chảy vào trong khóe miệng, vừa mặn vừa đắng, thậm chí còn nóng đến đau cơ mặt.
Ngay sau đó, anh không đợi cô trả lời thì đã tắt máy ngay.
Một khi đàn ông nhẫn tâm thì thật sự còn nhẫn tâm hơn cả phụ nữ.
Sự tuyệt tình của Phó Quân Tiêu với cô đã tới mức độ không hỏi han, không quan tâm, không để ý, thậm chí cũng không cho cô thêm cơ hội nào nữa.
Yêu càng lâu, tình cảm càng sâu đậm thì khi đàn ông nhẫn tâm sẽ càng tuyệt tình gấp bội.