Thân là thiên kim đại tiểu thư của nhà thị trường, hôn lễ của Lý Hồng Nghi được sự tham dự của rất nhiều nhân vật lớn trong giới chính trị. Lý do Phó Quân Tiêu đến tham dự hôn lễ của Lý Hồng Nghi và Hạ Tỉnh Long cũng là vì nhận lệnh của ông nội.
Hôn lễ không được coi là quá xa hoa sang trọng, nhưng cũng không khiêm tốn đạm bạc, còn có thể nhận được nhiều lời chúc phúc của nhiều người như vậy, cũng coi như viên mãn.
Sau lễ thành hôn, Hạ Tỉnh Long đưa Lý Hồng Nghị đến chúc rượu từng bàn từng bàn một. Lúc đến bàn của Phó Quân Tiêu, Lý Hồng Nghi còn cố ý hỏi: “Quân Tiêu, sao không thấy anh đưa bạn gái đến?”
“Cô ấy không được khỏe” Phó Quân Tiêu thản nhiên mỉm cười. Hạ Tỉnh Lung lại vô thức liếc mắt nhìn Hạ Khiểu Bình đang ngồi cùng bàn một cái.
Hạ Khiếu Bình đẩy gọng kính trên sống mũi, lập tức giới thiệu: “Tỉnh Lung, anh ấy là con trai nuôi của bố em, Phó Quân Tiêu”.
“Cũng là chồng chưa cưới trước của em” Lý Hồng Nghi uyển chuyển nói, đôi mắt phượng của cô ta cứ nhìn chằm chằm vào Phó Quân Tiêu.
Hạ Tỉnh Lung ngượng ngùng cười: “Mọi người cứ ăn uống no say đi!” Nói rồi, anh ta nhanh chóng ôm lấy Lý Hồng Nghi đi tới bàn bên cạnh.
Hạ Khiếu Bình nhướng mày nhìn Phó Quân Tiêu, trêu chọc: “Ông anh, không nhìn ra tình sử của anh cũng rất phong phú phết nhỉ!”
Phó Quân Tiêu im lặng không đáp.
Hạ Khiếu Bình thấy dáng vẻ cao lãnh không màng thế sự của Phó Quân Tiêu còn thật sự muốn nói cho anh biết, Đồng Kỳ Anh vợ trước của Phó Quân Tiêu đang sống ở cạnh nhà anh ta!
Anh ta rất mong chờ Phó Quân Tiêu sau khi biết được tin tức này sẽ có phản ứng như nào!
Nhưng, anh ta lại không muốn xen vào chuyện của người khác lắm, vì thế anh ta nhìn xuống không nói ra chuyện này cho Phó Quân Tiêu biết.
Đây rõ ràng là một bữa tiệc cưới, nhưng một lúc sau nó đã biến thành tiệc giao lưu giữa các ông lớn trong giới chính trị.
Hạ Khiếu Bình thấy bên cạnh Phó Quân Tiêu thỉnh thoảng lại có người tới chúc rượu và bắt chuyện, không có cơ hội nói chuyện phiếm với anh nên anh ta chỉ có thể tự dùng bữa rồi rời đi trước.
Nói thế nào nhỉ, tốt xấu gì Hạ Khiếu Bình này cũng đang làm việc trong viện kiểm sát, là một kiểm sát viên mà! Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Thế mà lại không bằng một thương nhân như Phó Quân Tiêu! Thôi bỏ đi, không tính toán nữa, ngay cả bố mẹ ruột anh ta cũng coi trọng Phó Quân Tiêu hơn anh ta.
Bởi vì sau khi kết hôn Hạ Tỉnh Long và Lý Hồng Nghi đã đi hưởng tuần trăng mật, vì thế hiện tại các hạng mục mà Hạ Tỉnh Long nhận về đều do một mình Đồng Kỳ Anh làm.
Mấy hôm nay, ban ngày cô đều bận rộn thiết kế bản vẽ, buổi tối còn phải đến lớp đào tạo ngôn ngữ môi, nhưng sự bận rộn này vẫn không thể khiến cô quên đi sự tồn tại của người đàn ông kia. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Trong điện thoại di động, bức ảnh mà lần trước Hạ Khiếu Bình chụp trộm Phó Quân Tiêu trong hôn lễ của Hạ Tỉnh Long và Lý Hồng Nghi đã thành vật ký thác tâm hồn duy nhất của Đồng Kỳ Anh.
Nhưng lần này, có lẽ là do sự trùng hợp của cơ duyên mà Hạ Tỉnh Long nhận được thư mời từ tập đoàn Phó Thị về việc thiết kế hình dáng bên ngoài của nhà thi đấu thể thao. Mà anh ta - người đang đi hưởng tuần trăng mật đương nhiên sẽ giao lại dự án này cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh nhận được thư mời đến tòa cao ốc của tập đoàn Phó Thị, mặc dù cô không bị nhân viên nữ ở quầy lễ tân tiếp đón lạnh nhạt nhưng cũng phải hứng chịu không ít ánh mắt lạnh lùng của nhân viên nữ ở quầy lễ tân.
Đều là nhờ công lao” của Lạc Minh Ánh.
Nguyên nhân rất đơn giản, dưới sự ngấm ngầm châm dầu vào lửa của Lạc Minh Ánh, ngay cả nhân viên nữ ở quầy lễ tân cũng cho rằng rõ ràng là Đồng Kỳ Anh cô đã bị tổng giám đốc Phó Quân Tiêu đá rồi, thế mà vẫn mặt dày không biết xấu hổ "đổi chiều khác” để vào tòa cao ốc của tập đoàn Phó Thị với ý đồ muốn tiếp cận tổng giám đốc Phó của bọn họ.
“Ngoài bộ phận thiết kế ra, tốt nhất là cô không được chạy lung tung đến những chỗ khác. Đứng trách tôi không nhắc nhở cô, ở đây nhân viên an ninh của chúng tôi đi tuần hai mươi tiếng đồng hồ đấy.” Nhân viên nữ ở quầy lễ tân vừa nói một cách “cay nghiệt” vừa đăng ký tư cách làm khách cho Đồng Kỳ Anh, sau đó quẹt thẻ thang máy để cô lên tầng của bộ phận thiết kế.
Đồng Kỳ Anh mỉm cười một cách thoải mái, gật đầu với nhân viên nữ ở quầy lễ tân, nói: “Cảm ơn cô”
Lúc đến phòng họp của bộ phận thiết kế, Đồng Kỳ Anh mới biết lần này người nhận được thư mời không chỉ có đội của cô và Hạ Tỉnh Lung, lúc này còn có rất nhiều công ty và studio thiết kế kiến trúc cũng đang ở đó.
Lần này nhà thể thao của thành phố do tập đoàn Phó Thị phụ trách xây dựng, bởi vì nhà thi đấu thể thao cũ ban đầu đã không còn đáp ứng được nhu cầu sử dụng, hơn nữa hình thức cũng không có gì đặc sắc. Vì thế, lần này bọn họ cần phải tiến hành thiết kế ngoại hình cho nhà thi đấu thể thao theo cách “đặc sắc hóa”.
Mà nguồn cảm hứng của các nhà thiết kế ở bộ phận thiết kế trực thuộc tập đoàn Phó Thị có hạn, thế là trưởng bộ phận mới quyết định “gọi thầu” bên ngoài.
Đồng Kỳ Anh ngồi trong phòng họp, vừa nghiêm túc nghe các yêu cầu của nhà thiết kế vừa cẩn thận. ghi chép lại.
Nhưng không ngờ, ở bên ngoài phòng họp đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.