Đồng Kỳ Anh đột nhiên hoàn hồn, kéo vali, vội vàng chạy đến khu vực an toàn. phía đối diện.
Tài xế kia hậm hực bỏ đi. Vừa rồi anh ta có bấm còi không?
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới nhận ra sự khác thường của mình, từ từ đưa tay lên. che tai phải lại, cố gắng nghe bằng tai trái. Kết quả là lúc này, tại trái của cô không còn nghe thấy gì nữa, xung quanh yên tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy thế giới này chỉ còn lại mình cô.
Thực ra, cô đã đơn độc một mình rồi. Tình yêu, làm tổn thương con người ta biết bao! Nhìn xem! Cô lần lượt yêu hai người đàn ông, mà họ còn là anh em ruột. Một người lấy đi quả thận, người kia cướp đi thính giác của cô. Người ép cô kết hôn là họ, và cũng chính họ đã bỏ rơi cô. Họ là người nói bắt đầu, và cũng chính họ nói lời kết thúc. Đồng Kỳ Anh, mày thật ngốc nghếch! Có hận không? Dường như không thể hận một chút nào. Đúng vậy, đừng ôm lòng thù hận. Trái tim đã tan nát, giữ lại hận thù cho mình thì có ích gì? Vậy coi như chưa từng xảy ra chuyện gì là được. Như thể cô chưa từng gặp gỡ... Bạn có biết cảm giác đau đớn nhất là gì không?
Rõ ràng trái tim đau đớn đến rỉ máu, nhưng muốn khóc, lại giường to đôi mắt không thể khóc được, ngược lại có thể nhoẻn miệng mỉm cười...
Tòa nhà cao ốc của Tập đoàn Phó thị.
Phó Quân Tiêu vẫn đang họp, và luật sư đưa túi hồ sơ do thím Lưu gửi cho Lạc Minh Ánh.
Lạc Minh Ánh cầm túi hồ sơ và đến văn phòng tổng giám đốc của Phó Quân Tiêu một mình.
Công ty gần đây không có vụ án nào cần luật sư tư vấn, sao đột nhiên lại có luật sư đưa hồ sơ tới?
Vì tò mò, Lạc Minh Ánh mở túi hồ sơ, mới phát hiện ra bên trong đó là giấy tờ thỏa thuận ly hôn.
Cô ta vui mừng trong lòng, cô ta giả vờ đóng túi tài liệu lại như chưa xảy ra điều gì và đặt nó ngay ngắn trên bàn làm việc của Phó Quân Tiêu.
Sau cuộc họp, Phó Quân Tiêu quay trở lại văn phòng của mình, anh vừa bước đến bàn làm việc và nhìn thoáng qua đã thấy túi hồ sơ trên bàn.
Anh cầm túi hồ sơ lấy giấy tờ bên trong ra.
Đồng Kỳ Anh lần lượt ký vào ba bản giấy tờ thỏa thuận ly hôn, thậm chí không giữ lấy bản của mình, hơn nữa còn để lại thẻ ngân hàng, còn để lại cho anh chiếc nhẫn cầu hôn. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47
Chiếc nhẫn này sau khi đeo vào là không tháo ra được. Nếu muốn tháo nó ra, trừ khi... Phó Quân Tiêu nhìn chiếc nhẫn này, đau lòng tới nỗi trong miệng tràn đầy mùi máu tanh.
Kỳ Anh chịu đựng cơn đau đớn và tháo chiếc nhẫn cầu hôn này ra. Có thể thấy rằng... Trong lòng cô, thực sự không yêu anh.
Anh chỉ muốn có được tình yêu đích thực của cô, nhưng cuối cùng, không nhận được gì cả.
"Cảm ơn anh, tiền thuê.."
Đồng Kỳ Anh chưa nói xong, Hạ Tỉnh Long đã xua tay ngắt lời: "Nếu cô đã quyết định trở thành nhân viên duy nhất của tôi, tiền thuê nhà đương nhiên được miễn! Hơn nữa, căn nhà này chị tôi ở lúc còn sống. Dù gì cũng để trống."
“Anh còn có chị gái?” Đồng Kỳ Anh kinh ngạc nhìn Hạ Tỉnh Lung.
Anh ta cười khổ, đau lòng nói: "Đúng vậy! Tôi vẫn còn một người chị gái, nhưng... chị ấy đã chết vào tám năm trước..."
“Thực lòng xin lỗi” Đồng Kỳ Anh mím môi.
Hạ Tỉnh Lung nhẹ nhàng nói: "Không sao, cô hãy yên tâm mà ở lại đây đi! Tuy rằng phòng hơi nhỏ, nhưng ở đây chắc cũng khá thoải mái."
“Ừm” Đồng Kỳ Anh mỉm cười gật đầu.
Hạ Tỉnh Lung đột nhiên nhớ ra điều gì đó, chỉ vào căn phòng phía sau cô và nói: "A, đúng rồi. Đây là phòng của chị tôi, trong đó còn có những đồ dùng mà trước đây chị ấy sử dụng. Nếu cô thấy không tiện, có thể ngủ ở phòng bên cạnh. Căn nhà này, hàng tháng tôi đều thuê người tới dọn dẹp. Nếu cô đã tới đây ở, tôi sẽ không gọi người tới dọn nữa."
"Được!" "Tôi đã miễn tiền thuê nhà cho cô, nhưng phải tự trả tiền điện nước nhé!". "Không thành vấn đề!" "Còn nữa!" "Hửm?" . đam mỹ hài
“Có muốn tôi giới thiệu với bạn trai cho cô không?” Hạ Tỉnh Lung không khỏi nhướng mày: “Tôi còn có mấy người anh em họ còn độc thân, hay là, giới thiệu cho cô mấy người?”
“Không cần đâu!” Đồng Kỳ Anh ngại ngùng cười.
Hạ Tỉnh Lung không từ bỏ: "Để tôi nói cho cô biết, nhà họ Hạ là một gia tộc lớn! Ông nội tôi có chín người con trai! Bố tôi là con thứ bảy, vì thế ông nội tôi còn có mười lăm cháu trai và ba cháu gái. Ồ! Hay là để tôi giới thiệu với cô con trai cả của chú chín! Chú ấy là người được ông nội thích nhất, nên cũng vô cùng chiều chuộng thằng em thứ mười năm này."
“Thật sự không cần đâu!” Đồng Kỳ Anh cảm thấy chính mình sắp xấu hổ tới nỗi không có chỗ chui rồi”
Hạ Tỉnh Lụng cười ha ha nói: "Thằng em này của tôi ở ngay đối diện. Nếu cô có gì cần giúp cứ tìm nó là được. Nó tên là Hạ Khiếu Bình. Tôi đã nói qua với nó rồi! Cô.."
Đột nhiên, một tiếng "cạch" vang lên, giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn, cắt ngang những gì Hạ Tỉnh Lung muốn nói.
Mà âm thanh này phát ra từ phòng ngủ nơi chị gái của Hạ Tỉnh Lung từng ở. Đồng Kỳ Anh đột nhiên cảm thấy rùng mình.