Đó là một người đàn ông. "Anh buông tôi ra. Anh là ai? Cứu tôi với” Ngay sau đó, Đồng Kỳ Anh ý thức được sự nguy hiểm nên cô vội vàng la lớn lên để kêu cứu.
Vì vùng vẫy nên cô đã mở được một bàn tay ra và sờ soạng vào thành giường, không cần biết cô chạm vào cái gì nhưng cô tức giận đập mạnh vào lưng của người đàn ông đang đè lên thân mình của cô.
Một tiếng“cạch” vang lên, đột nhiên đèn trần trong phòng được bật sáng.
Trước khi Đồng Kỳ Anh kịp nhìn thấy người đàn ông đã xúc phạm cô thì người đàn ông đó đã rời đi khỏi cô rồi.
Khi cô nhìn kỹ hơn thì chỉ thấy một người đàn ông đeo kính đeo mặt nạ vàng với một khẩu súng đen trên tay đang chĩa súng vào thái dương của cậu Bát.
“Anh Thập, anh làm vậy là có ý gì?” Cậu Bát sững sờ ở bên giường, khóe miệng nhếch lên hỏi mà không dám manh động.
Đồng Kỳ Anh nhìn chằm chằm vào cậu Thập đã ba năm không gặp, ngoại trừ cặp kính và mặt nạ vàng trên mặt, cô nhớ mình thật sự không có ấn tượng gì với người đàn ông này.
“Cô ta là em gái của Anh Ninh. Nếu anh chạm vào cô ta thì cũng chính là đã chạm vào người của tôi” Cậu Thập lạnh lùng quát lớn.
Cậu Bát lại cười mỉa mai: “Hả? Tôi đã nói mà. Sao mấy người có họ Lãnh các người lại ham mê một loại mặt hàng này chứ. Tôi đã suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra lại là chị em”
“Cô ta không phải là người phụ nữ của Phó Quân Tiêu. Cô ta là vợ của Phó Quân Bác, em trai của Phó Quân Tiêu. Nếu anh bắt cô ta thì anh sẽ không thể uy hiếp được Phó Quân Tiêu đầu” Sắc mặt cậu Thập vẫn không thay đổi mà tiếp lời cậu Bát.
"Sao có thể như vậy được chứ. Cô ta đã bái đường thành thân với Phó Quân Tiêu rồi” Cậu Bát nghi ngờ nói.
Cậu Thập liền quay qua nhìn chằm chằm vào Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh ngồi bên cạnh giường, nhớ lại những lời mà Lý Nhã Uyên đã nhắc nhở cô nên liền nhanh chóng phủ nhận: “Người cùng Phó Quân Tiêu bái đường thành thân không phải là tôi” Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
“Vậy là ai?” Cậu Bát khẽ nheo mắt nhìn chằm chằm vào Đồng Kỳ Anh. Đồng Kỳ Anh liếc mắt rồi bình tĩnh nói: “Là một người phụ nữ khác trông giống hệt như tôi” “Người phụ nữ đó là ai?” Cậu Bát vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục gặng hỏi.
Đồng Kỳ Anh vô thức nhìn qua cậu Thập, thấy cặp lông mày hình kiếm của anh ta hơi cau lại thì cô sợ tới mức nuốt nước bọt rồi đáp lại một cách yếu ớt: "Cô ta tên là Tô Hoài Lan, hiện tại là một nữ diễn viên nổi tiếng. Nếu mấy người không tin thì có thể lên mạng kiểm tra”.
Cậu Bát nhanh chóng lấy điện thoại di động ra tìm kiếm tên Tô Hoài Lan. Sau khi bức ảnh của Tô Hoài Lan hiện ra thì anh ta kích động nói: “Tôi đã nói mà, hèn gì tôi thấy cô cứ quen quen. Thì ra cô và người diễn viên Tô Hoài Lan này giống y hệt nhau. Tôi đã nói mà, nhà họ Lãnh của mấy người thực sự thích kiểu phụ nữ này hả. Ba người đàn ông kết hôn với ba người phụ nữ trong gần giống nhau. Chậc chậc, đúng thật là gien di truyền của cùng một tổ tiên truyền lại mà.”
Thực ra trong lòng cậu Bát cũng đã hơi nghi ngờ về thân phận của người phụ nữ này. Bởi vì từ sáng nay đến giờ, bên phía Phó Quân Tiêu vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Thật kỳ lạ phải không? Cậu Thập sốt ruột mắng: “Nói nhảm xong chưa?”
“Một khi đã như vậy thì tôi sẽ trả người phụ nữ này cho cậu Thập là được chứ gì” Cậu Bát cất điện thoại, giả vờ tỏ ra hào phóng.
Sau đó, cậu Thập nhanh chóng rút khẩu súng trên tay và giắt nó ra sau thắt lưng.
Lúc này cậu Bát mới thở phào nhẹ nhõm, anh ta dang hai tay, nhún vai và vừa đi ra ngoài cửa gác xép vừa nhắc nhở: “Anh Thập, nếu anh muốn để người phụ nữ này đi thì hãy nhớ xóa sạch trí nhớ của cô ta. Tránh bại lộ danh tính của chúng ta, dẫn đến họa sát thân”
Sau khi cậu Bát rời đi, cậu Thập nhìn chằm chằm về phía Đồng Kỳ Anh bằng ánh mắt sắc bén, nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ phải người đưa cô về. Điều kiện tiên quyết là cô không được nhắc tới bất cứ chuyện gì ở đây. Nếu cô dám tiết lộ thì không phải chỉ có tôi chết, mà còn có Nhã Uyên chết nữa. Cô hãy suy nghĩ cho kĩ đi”
“Tôi hiểu rõ mà” Đồng Kỳ Anh gật đầu lia lịa. Sau đó cậu Thập lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ đeo tay, móc ngón giữa lên chiếc vòng, đưa tay ra đặt trước mắt Đồng Kỳ Anh.
“Hãy nhìn cái đồng hồ này” Anh ta ra lệnh.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ quả lắc trước mặt và khi chiếc đồng hồ quả lắc đung đưa trong không khí thì cô cũng vô thức ngáp mấy cái.
“Hãy quên hết mọi thứ ở đây đi.” Ban đầu giọng nói này chỉ vang lên bên tai, rồi dần dần trở nên vang vọng trong tâm trí cô. Quên ư? Làm sao mà lại quên được chứ.
Khi còn nhỏ, cô đã nghe bà ngoại kể rằng trên đời này còn có một loại phù phép khác tên là ảo thuật, nếu muốn bản thân không bị trúng loại ảo thuật này thì chỉ cần bình tĩnh không bị phân tán tư tưởng và trong lòng bình yên trước khi cô tiến vào giấc ngủ.
Bình yên trong tim... Đồng Kỳ Anh từ từ nhắm mắt lại. Khi cô nằm xuống, cậu Thập nhanh chóng rút lại đồng hồ quả lắc rồi bước tới đỡ lấy cổ cô.
Cậu Thập từ từ đặt Đồng Kỳ Anh nằm xuống giường, sau đó kéo chăn ga gối đệm bên cạnh nhẹ nhàng đắp cho cô.
Lúc này Lý Nhã Uyên tình cờ đi ra ngoài cửa gác xép, nhìn thấy cảnh này thì cô ấy chợt cảm thấy khó chịu. Nhưng sau đó cô ấy vứt bỏ cơn ghen, giơ tay đặt lên khung cửa đóng cửa lại và hỏi: “Anh Thập, Kỳ Anh có sao không?”
“Tối nay, anh sẽ đưa cô ta rời khỏi đây” Cậu Thập quay lại và tiếp lời cô ấy. Lý Nhã Uyên gật đầu vui mừng. “Nhã Uyên” "Da."
“Nếu cô muốn rời đi, tôi sẽ đưa cô và Kỳ Anh đi cùng nhau” Cậu Thập nói bằng giọng ẩn chứa đầy hàm ý sâu xa.