Đồng Kỳ Anh mở to mắt nhìn chằm chằm Phó Quân Tiêu với đôi mắt đẫm lệ, trong lòng cô rất ngột ngạt khó chịu: "Nếu người chồng thứ hai của em đối xử quá tệ bạc với em thì làm sao bây giờ?"
Đột nhiên cô nắm lấy tay anh làm ra vẻ đang bắt mạch cho anh, Phó Quân Tiêu khá hứng thú. với động tác này của cô.
“Anh cả, trong người anh có quá nhiều lửa giận không ngừng sục sôi, anh phải nhanh chóng thanh tâm quả dục để tránh lửa giận đánh vào phòng tuyến tâm lý dễ chảy máu cam,... như vậy sẽ rất gay go đó” Đồng Kỳ Anh nói giống như thật.
Nhưng dường như anh không mấy để ý lời mà cô nói, tất nhiên mấy lời này là cô tự bịa ra mà thôi.
Trước đây lúc còn học cấp ba, nhờ được bà ngoại chỉ dạy nên quả thật cô đã từng bắt mạch giúp người khác, nhưng đã nhiều năm không được truyền thừa các phương pháp chữa bệnh của bà ngoại nên gần như cô đã trả lại hết cho bà rồi.
Giây tiếp theo, đến cả Đồng Kỳ Anh cũng nhịn không nữa mà bật cười. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Khóe miệng Phó Quân Tiêu cũng khẽ cong lên, anh nghiêng đầu vừa định thừa dịp hôn cô một cái thì Đồng Kỳ Anh đã vội đặt hai tay đặt ở trước ngực anh đẩy nhẹ một cái, sau đó lại giơ ngón trỏ lên ngượng ngùng chỉ vào camera hồng ngoại độ nét cao trên trần thang máy.
Đêm nay nhất định sẽ có bảo vệ theo dõi trực tiếp ở trong phòng giám sát.
Mắt của Phó Quân Tiêu nhìn theo hướng mà Đồng Kỳ Anh đang chỉ, anh nhìn chằm chằm vào camera sau đó đôi khẽ híp mắt lộ ra ánh mắt sắc bén. Nhớ Quay lại đọc tại truyện t amlinh.
Trong phòng giám sát ở phía bên kia, nam nhân viên bảo vệ đang ngồi trước màn hình theo dõi nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân Tiêu thì trong lòng anh ta khẽ rùng mình một cái.
Trong phòng giám sát cũng có người túc trực vì vậy...
Giây tiếp theo, nam nhân viên bảo vệ lập tức thức thời xé một tờ giấy ghi chú màu vàng trên mặt bàn chặn màn hình giám sát thang máy dành riêng cho tổng giám đốc lại.
Lúc ngoái đầu nhìn lại thì đầu ngón tay thon dài của Phó Quân Tiêu đã nhẹ nhàng nâng cằm. của Đồng Kỳ Anh lên, dựa vào lợi thế chân dài nhanh chóng bước đến gần ôm cô vào lòng, sau đó cúi đầu xuống, đôi môi mỏng của anh cứ như thỏi nam châm mút lấy đôi môi cô.
Anh dịu dàng ngậm lấy môi trên của cô, sự dịu dàng này khiến cô không khỏi say mê.
Đồng Kỳ Anh từ từ nhắm mắt lại, hàng mi dài khép hờ lại với nhau tạo thành một vòng cung đen huyền nổi bật trên làn da trắng noãn.
Cô rất thích nụ hôn dịu dàng này của anh, nó êm dịu giống như mùi vị của cây kẹo bông gòn vậy, vừa mềm mại như thạch lại vừa...
Thang máy vang lên một tiếng "ting" nhắc nhở bọn họ đã đến tầng lầu của văn phòng tổng giám đốc.
Bỗng nhiên Phú Quận Tiêu buông cô ra, Đồng Kỳ Anh khẽ mở mắt ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu giống như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ.
Anh nắm tay cô đưa lên đôi môi vẫn còn đang ẩm ướt vì nụ hôn ban nãy rồi đặt xuống nụ hôn đầy lưu luyến, sau đó vừa im lặng mỉm cười vừa bình tĩnh bế cô ra khỏi thang máy.
Cái cảm giác vừa rồi ngọt ngào giống như mối tình đầu vậy.
Trong phòng khách trên tầng hai của văn phòng tổng giám đốc, sau khi đã chuẩn bị nước ấm anh liền bế cô vào phòng tắm, sau khi cô tắm rửa xong đang khập khễnh bước ra từ phòng tắm thì anh nhanh chóng tiến đến thân mật ôm cô đặt lên giường. Tiếp đó vội lấy dầu thuốc xoa bóp mắt cá chân đang sưng tấy của cô, xong xuôi mới lấy máy sấy hết sức kiên nhẫn sấy khô mái tóc dài của cô.
Nơi này không có quần áo để cô thay, vì vậy anh chỉ đành để cô mặc tạm áo sơ mi trắng của anh, vạt áo vừa vặn che khuất mông cô, nhưng hai bắp đùi trắng như tuyết của cô lại loáng thoáng hiện ra khiến cho người ta rất dễ có suy nghĩ lệch lạc.
Vốn dĩ cô còn cho rằng sau khi anh tắm xong sẽ làm chút gì đó, nhưng anh chỉ vươn tay ra sau đầu để cố gối lên rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng cùng nhau nằm trên giường.
“Anh cả, em muốn nghe anh hát” Cô cọ cọ vào lòng ngực anh tựa như đang làm nũng.
Anh vô cùng bình tĩnh mà trả lời: “Anh không biết hát” Ngập ngừng một lát anh nói thêm: “Em muốn nghe anh hát bài nào, anh sẽ cố gắng học"
"Em muốn nghe bài "Ánh trăng nói hộ lòng tôi”." Cô không hề nghĩ ngợi mà nói tên một bài hát.
Anh nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô hôn một cái rồi nói: "Được, chờ anh học xong anh sẽ hát cho em nghe".
Đồng Kỳ Anh cười ngọt ngào chui vào vòng tay ấm áp của Phó Quận Tiêu, trước khi kịp nhận ra thì cô đã dần dần nhắm mắt lại rồi. Đêm đó cô mơ thấy một giấc mơ không thể giải thích được, trong giấc mơ là một không gian trắng xóa, có một cậu bé khoảng chừng năm sáu tuổi đang khẽ đung đưa một chiếc nồi nhỏ, bàn tay của cậu bé đang nắm lấy nắm tay nhỏ xíu của một em bé hồng hào còn mặc tã lót đang say giấc nồng ở trong nôi.
Cậu bé đung đưa chiếc nôi một lát, sau đó chợt khom người bất ngờ hôn lên gương mặt bụ bẫm của em bé, sau đó cậu bé này tự lẩm bẩm gì đó với em bé trong nội.
Ngày hôm sau.
Khi Đồng Kỳ Anh tỉnh dậy thì khoảng giường bên cạnh cô đã lạnh rồi, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Phó Quân Tiêu đâu, cô ngồi dậy phát hiện mình cảm thấy mắt cá chân của mình không còn đau nữa, đang vui mừng thì tiếng nói chuyện từ dưới tầng truyền đến khiến cô nổi lên sự tò mò.
Nghe thanh âm thì giống như giọng của anh cả và Quân Bác?
Đồng Kỳ Anh nhanh chóng xuống giường, sau đó rón ra rón rén đi tới cầu thang có hình xoắn. Ốc.
“Nếu ông nội biết chuyện của anh và Kỳ Anh thì chắc chắn ông sẽ không đồng ý cho anh và Kỳ Anh ở bên nhau đầu” Phó Quân Bác nhíu mày ngồi một góc trên ghế sô pha, ngước mắt nhìn về phía người anh cả Phó Quân Tiêu đang nghiêm túc ngồi phế văn kiện ở sau bàn làm việc.
“Quân Bác, nếu em đến đây chỉ để nói cho anh biết chuyện này vậy thì em có thể đi rồi đó” Thậm chí Phó Quân Tiêu còn không thèm ngẩng đầu một cái đã bày ra vẻ mặt lạnh lùng không chút khách sáo mà ra lệnh tiễn khách với Phó Quân Bác.