Ngay cả khi đang ăn, khóe miệng của cô cũng hơi nhếch lên. Lời nói của Phó Quân Tiêu khiển Đồng Kỳ Anh đột nhiên tỉnh táo lại.
Lúc này cô mới phát hiện ra rằng anh đã ăn hết thức ăn cô nấu nhưng những món thịt và canh do Lạc Minh Ánh nấu thì dường như anh không hề đụng đũa vào.
Có vẻ như anh không thích ăn những món đó cho lắm. “Sao lại không nói chuyện nữa vậy?”
Đột nhiên anh áp sát cơ thể vào người cô, khi anh vừa nói thì toàn bộ hơi thở mà anh thở ra đều phun vào tai cô khiến trái tim cô tê dại.
“Em không sao, không có chuyện gì đâu” Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy bên tai ngứa ngáy, theo bản năng cô hơi tránh ra xa để giữ khoảng cách với anh.
Tuy nhiên hành động nhỏ này của cô đã lọt vào mắt của Phó Quân Tiêu khiến tâm trạng đang rất tốt của anh đột nhiên biến mất và sắc mặt của anh cũng bất giác sa sầm xuống một chút.
Cô không muốn anh đến gần cô sao? Nhưng phải làm thế nào bây giờ? Cô càng miễn cưỡng, anh càng muốn tiếp cận cô.
Đột nhiên Phó Quân Tiêu đứng lên rồi anh lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay sạch, hơi nghiêng người về phía Đông Kỳ Anh.
Trong tích tắc, khí tức mạnh mẽ phát ra từ anh đã vô hình chung bao vây lấy Đồng Kỳ Anh.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô bằng hai ngón tay, điều này khiến cô không hiểu vì sao mà lại rùng mình run sợ.
Vừa rồi vẻ mặt của anh vẫn còn bình tĩnh, sao đột nhiên bây giờ lại thay đổi thành trong mắt hiện lên vẻ tà mị.
Phó Quân Tiêu đưa tay còn lại lên và nhẹ nhàng lau vết dầu trên môi cô.
Đôi má trắng nõn của Đồng Kỳ Anh ửng hồng lên, đôi mắt trong veo như làn nước nhìn chằm chằm vào anh, hàng mi dài cong vút run lên như một đôi cánh khiến cô giống như một búp bê Barbie tinh xảo.
Phó Quân Tiêu đưa mắt xuống nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng của cô, khóe môi không khỏi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười của anh khiến Đồng Kỳ Anh không thể giải thích được vì sao lại mất hết tinh thần. Hình dáng đôi môi của Phó Quân Tiêu rất đẹp, độ rộng vừa phải, hơi mỏng nhưng rất gợi cảm...
Nhất là mỗi lần anh đều mang theo nụ cười không phải nụ cười, lại là ba điểm xấu xa và bảy điểm quyến rũ khiến cô không kìm lòng được mà nhớ lại cảm giác mỗi khi anh khi hôn cô.
Trời ạ, sao cô lại nghĩ đến việc hôn môi rồi chứ? Đồng Kỳ Anh vô thức quay đầu đi chỗ khác, cô âm thầm xấu hổ cúi đầu cắn chặt môi.
Mà hành động cắn môi đó lại vô tình khiến cô trở nên ngọt ngào và quyến rũ hơn. bao giờ hết.
Bỗng nhiên Phú Quận Tiêu nâng đầu của cô lên, Đồng Kỳ Anh giật mình nhìn lại thì bắt gặp đôi mắt đen láy của anh.
Và anh cúi xuống, giữ lấy đôi môi hơi hé mở của cô. Trên thực tế, anh đã nghĩ đến sẽ cùng với cô... Hôn... Anh muốn thưởng thức hương thơm từ miệng cô. Đôi mắt đang mở to của Đồng Kỳ Anh từ từ nhìn xuống.
Sau khi cô đón nhận nụ hôn của anh, anh từ từ hôn sâu hơn, từ từ từng bước kéo cô vào lòng.
Bất giác hai tay đang buông thõng hai bên đùi của cô từ từ nâng lên, khi anh hôn cô thật sâu, cô khẽ vươn hai tay ra ôm lấy vòng eo rắn chắc thon hẹp như tam giác ngược của anh.
Cơ thể cô áp sát vào người anh và qua lớp vải quần áo, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể từ anh.
Khi bốn cánh môi hơi tách ra, đôi môi của hai người đều sáng lấp lánh và đơn ướt.
Cô mơ hồ nhìn lên đôi mắt đen láy của anh, liền thấy đôi mắt sâu thẳm của anh bị một tầng sương mù mơ hồ bao phủ.
Đồng Kỳ Anh chăm chú nhìn Phó Quân Tiêu, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một nụ cười xấu xa, tà mị mà quyến rũ. Đột nhiên hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô đang cố gắng che giấu cảm giác đang bị anh làm cho choáng váng đến mức tim đập thình thịch.
“Anh cả... Khóa thắt lưng của anh móc vào em rồi” Hai tay của Đồng Kỳ Anh vẫn ôm eo Phó Quân Tiêu. Cô bị anh hôn đến mức thẹn thùng đỏ mặt, giọng nói vô cùng mềm mại lộ ra vẻ động tình khó có thể che giấu được.
Cô...
Đây là gì chứ?
Phó Quân Tiêu im lặng, quả táo Adam của anh cứ lên lên xuống xuống mà chỉ cười một cách không rõ ràng.
Anh không nói cho cô biết, thật ra đó không phải là khóa thắt lưng.
Bởi vì anh không muốn bị cô nghi ngờ rằng anh lại sử dụng cô như một công cụ để thỏa mãn lòng ham muốn nên lần này anh cố gắng chịu đựng và không có bất kỳ hành động tiến sâu hơn nữa.
Đôi bàn tay to lớn của anh ôm lấy gò má nóng bỏng của cô, làn da chạm vào dưới đầu ngón tay của anh ấm nóng và dịu dàng. Anh vuốt dọc theo đường nét trên khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng vuốt xuống.
Khi tay anh lướt dọc theo xương quai xanh đến trước ngực cô, cơ thể cô vô tình run lên.
Trong một giây tiếp theo, giữa các ngón tay anh chính là vướng vào một lọn tóc dài xõa trên ngực cô rồi từ từ vén lên.
Phó Quân Tiêu cúi đầu hôn lên lọn tóc của Đồng Kỳ Anh. Anh ngửi thấy mùi thơm trên tóc cô, giọng nói đầy sự quyến rũ: “Hẹn gặp lại vào tối nay, công chúa thiên nga của anh. Bây giờ, anh phải đi làm rồi”
Giọng nói gợi cảm của Phó Quân Tiêu khiến dây thần kinh nhạy cảm của cô giật giật và Đồng Kỳ Anh có cảm giác như choáng váng cả đầu óc. Không hiểu sao cô lại thấy rung động ở trong lòng.
Anh chỉ tạm thời quay về thôi, trong công ty vẫn còn nhiều việc đang chờ anh đến. giải quyết.
Thật ra anh đã nghĩ thông suốt rồi.
Anh có thể cho phép cô không yêu anh, nhưng anh sẽ không cho phép cô rời xa anh.
Vì anh đã từng bỏ lỡ có một lần nên giờ đây anh rất trân trọng cô. Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu, cô cảm thấy hơi băn khoăn và âm thầm suy đoán ý nghĩa khác của câu nói “Hẹn gặp lại vào tối nay” của anh.