Phó Quân Tiêu đột nhiên cảm thấy hôm nay cô gái này rất kỳ lạ.
Bị người đàn ông mình yêu ghét bỏ hai lần liền, cô không những không giống như những lần trước bị vứt bỏ mà khóc đứt ruột đứt gan, cũng không hề buồn rầu uất ức gì cả, lại ngồi bình tĩnh trước mặt anh nghiêm túc ăn cơm.
Rốt cuộc là trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì vậy?
Người ta vẫn thường nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể, anh thật sự cảm thấy có chút không nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Sau khi Đồng Kỳ Anh ăn cơm xong, lúc vừa buông bát đũa xuống, Phó Quân Tiêu lập tức thu lại ánh mắt đang nhìn cô. Cô cất dọn bát đũa và hộp cơm gọn gàng, lấy tờ giấy ăn trên bàn trà lau sạch dầu ăn trên khóe miệng.
“Vậy thì anh cả, anh nghỉ ngơi cho tốt nhé, em về nhà trước đây. Ngày mai em lại đến thăm anh” Đồng Kỳ Anh cầm hộp cơm lên, đứng dậy khỏi ghế sa lon, ném khăn giấy đã bẩn vào thùng rác bên cạnh bàn trà, nói một cách bình tĩnh, tự nhiên.
Phó Quân Tiêu dựa người vào đầu giường, không để ý mà lấy một quyển tạp chí kinh tế tài chính ra đọc, thuận tay phất một cái, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Ừ”
Đồng Kỳ Anh liền đi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra nhìn thấy quần áo sạch của anh phơi trên ban công, nghĩ chắc hẳn là Lạc Minh Ánh làm, không kìm lòng được mà cười cười.
Có vẻ như người chồng thứ hai này của cô cũng thật sự được người ta thương nhớ nha.
Ngược lại cô cũng chẳng ghen chút nào mà còn có chút vui vui, ít nhất cũng chứng minh được Phó Quân Tiêu anh còn có chút hấp dẫn, có ưu điểm, có thể có được trái tim của người ta. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, chắc hẳn ban ngày ban mặt như vậy anh cũng không làm gì đi qua giới hạn chứ?
Đồng Kỳ Anh cảm thấy đường tình cảm của mình quá gian nan khổ ải, bạn trai cũ bị chen chân, chồng trước cắm sừng, chồng thứ hai cũng bị người phụ nữ khác nhớ thương.
Thím Lưu nói, người anh cả thích chính là cô, liệu có nên coi là ông trời chiếu cố cho cô lần nữa hay không?
Chuyện tình cảm hai lần trước đều thất bại, để lại trong lòng cô những trở ngại. Vì không để bản thân mình lại bị tổn thương tình cảm thêm một lần nữa, lần này cô quyết định phải giữ cho bản thân luôn luôn lý trí, tỉnh táo, sẽ không tùy tiện đưa cho người khác tình cảm thật lòng nữa.
Dù sao anh cũng biết rõ rằng cô không yêu anh nhưng vẫn không muốn ly hôn với cô, cứ muốn duy trì tình trạng như hiện tại cả đời vậy thì cô cũng dứt khoát an phận cả đời này làm người vợ tốt trên danh nghĩa cho anh.
Hơn nữa, gả cho người mình thích còn không bằng gả cho người yêu mình.
Như vậy ít nhất nếu có một ngày anh không thích cô nữa, nghĩ thông suốt rồi muốn ly hôn với cô, đến lúc đó cô còn có thể vui vẻ chúc mừng mình được quay trở lại độc thân.
Đồng Kỳ Anh nhìn về Phó Quân Tiêu, đi đến bên giường bệnh, cầm lấy quyển tạp chí kinh tế tài chính trên tay anh rồi lại trả lại cho Phó Quân Tiêu, không nhịn được cười nói: "Anh cả, anh giỏi ghê thật đấy, đọc được cả sách ngược luôn”.
"..” Phó Quân Tiêu xấu hổ. Đồng Kỳ Anh vẫy vẫy tay cười một tiếng: “Ngày mai gặp lại” Nói xong liền quay người rời khỏi phòng bệnh.
Lúc Đồng Kỳ Anh trở lại nhà riêng đã thấy thím Lưu bưng canh ra, kết quả cô lại gọi thím Lưu cùng ngồi uống, cùng nhau uống canh gà hầm.
“Mợ cả, cô không định mang canh cho cậu chủ ạ?” Thím lưu buồn bực nói. Đồng Kỳ Anh ngồi trước bàn ăn, trong tay cầm chiếc thìa sứ, múc một thìa canh, vừa thổi thổi cho nguội vừa bình tĩnh trả lời: “Anh ấy ăn rồi, không cần tôi lại mang đồ đến nữa. Món canh này không ăn thì phí quá, hai người chúng ta cũng bồi bổ cơ thể chút đi”
“Có phải cô ở bệnh viện lại cãi nhau cùng cậu chủ không vậy?” Thím Lưu hỏi dò cô. Đồng Kỳ Anh nhấp một ngụm canh nhỏ, mỉm cười đáp: “Tôi không cãi nhau với anh ấy, chỉ có cảm giác hình như anh ấy đối xử với tôi lạnh lùng hơn một chút”
“Đang êm đẹp sao tự dưng lại đối xử lạnh nhạt với cô?” Thím Lưu ngày càng cảm thấy bức bối, không phải như thế chứ!
Với tính tình của cậu chủ thì nhìn thấy mợ cả trở về nhất định sẽ vui vẻ đến mức khỏi cả bệnh ấy chứ. “Không sao đâu, tôi với anh ấy còn nhiều thời gian mà” Đồng Kỳ Anh hiểu ý cười một cái. Còn nói là anh thích cô hả, nhìn thái độ hôm nay anh đối xử với cô xem, chẳng khác nào nhìn thấy kẻ thù cả.
Nhưng cũng phải nói lại thái độ của anh với mình như vậy cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Giống như lời thư ký Lạc Minh Anh kia nói thì chính Đồng Kỳ Anh cô là người cho Phó Quân Tiêu mọc sừng.
Thực tế, cô thật sự rõ ràng không làm gì cả nhưng luôn bị gắn cho những tội danh kia.
“Chắc là cậu chủ hiểu lầm cô gì đó rồi đúng không, cô chủ à, nếu không thì ngày mai cô giải thích với cậu chủ một chút xem sao? Thím Lưu nói tiếp.
Bà chỉ nghe Nhiên Hoàng Minh nói linh tinh bậy bạ gì đó, nói là mợ cả bỏ nhà đi theo cậu hai, còn về việc chuyện có thật hay không bà cũng đoán được rồi.
“Anh ấy hiểu lầm tội gì đâu? Tôi phải giải thích cái gì chứ?” Đồng Kỳ Anh kinh ngạc hỏi lại: “Chẳng lẽ là giải thích cho anh ấy về chuyện tôi với Quân Bác à? Thế nhưng chẳng có gì để giải thích cả. Anh ấy cũng nhìn thấy hết rồi, tôi muốn giải thích cũng nói không rõ nổi!”
Chuyện cô và Quân Bác cùng nằm ngủ trên một chiếc giường là có thật, mặc dù giữa cô và Quân Bác hoàn toàn trong sạch những quả thật cô bị Phó Quân Tiêu bắt gian tại giường.
Chuyện như vậy có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, cô có thể giải thích rõ được sao?
Trừ khi cô đến bệnh viện làm kiểm tra chứng minh chuyện kia, chứng minh đến ngày hôm nay cô vẫn là một thân xử nữ. “Nếu không thì mợ cả sớm sinh cho cậu chủ một đứa bé đi! Có con rồi có thể tăng thêm tình cảm giữa hai vợ chồng” Thím Lưu tươi cười hòa ái nói: “Tôi cũng muốn bể cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ nữa”.