“Cậu.” Nhiên Hoàng Minh muốn nói lại thôi, phải trả lời câu hỏi của anh trước: “Bị tớ bỏ lại trong cái vùng núi hẻo lánh kia rồi”
“Lấy trực thăng cho tớ” Phó Quân Tiêu nhướng mày ra lệnh. Nhiên Hoàng Minh không thể tin được nhìn chằm chằm Phó Quân Tiêu: “Cậu muốn làm gì?" “Tớ muốn đi đón Kỳ Anh về” Phó Quân Tiêu bình tĩnh trả lời.
“Tớ thấy cậu điên rồi, không thể cứu được!” Nhiên Hoàng Minh vò đầu bứt tóc, đùng đùng nổi giận mắng: “Người phụ nữ đó hoàn toàn không yêu cậu, cậu giữ cô ấy lại bên mình thì có ích gì? Rõ ràng cậu biết rằng dưa chín ép thì không ngọt, lại không thể chấp nhận một người phụ nữ mình không yêu. Vậy cậu có từng nghĩ đến, Đồng Kỳ Anh cũng vậy. Cô ấy vốn dĩ không thể chấp nhận được cậu! Cho nên, cô ấy sẽ chỉ làm những việc khiến cậu tổn thương mà thôi.”
“Cô ấy bây giờ là vợ của tớ, tớ phải bao dung cô ấy vô điều kiện”.
“Quân Tiêu, quên Đồng Kỳ Anh đi! Thả Đồng Kỳ Anh ra! Cô ấy không yêu cậu, nếu cậu cứ quấn lấy cô ấy như thế này, sẽ chỉ khiến cô ấy đau khổ hơn thôi, đúng không? Hãy nghĩ đến sự quấy rầy của Lý Minh Nghi đối với cậu lúc đó, cảm giác lúc đó trong lòng cậu chính là cảm giác của Đồng Kỳ Anh lúc này” Nhiên Hoàng Minh khuyên bảo hết nước hết cái.
Phó Quân Tiêu đột nhiên trầm mắc.
Sau khi ép cô giấy đăng ký kết hôn với anh, anh đối xử tốt với cô, cô làm ngơ. Thay vào đó, cô lại nghĩ cách để có được trái tim của Quân Bác một lần nữa. Đọc tiếp tại Web truyện t amlinh nhé!
Nhưng cuối cùng thì sao? Quân Bác không còn cần cô nữa...
Trên khuôn mặt điển trai của Phó Quân Tiêu nở một nụ cười đau thương, một lúc lâu sau, anh chua chát. nói: “Quân Bác không cần cô ấy, nhưng tôi cần cô ấy. Hoàng Minh, ba năm trước tôi đã bỏ lỡ cô ấy hết lần này đến lần khác, lần này, tôi không muốn bỏ lỡ nữa. Hơn nữa, chỉ có cô ấy mới có thể chữa khỏi căn bệnh tim của tôi mà thôi, không phải sao?”
Nhìn nụ cười chua xót của anh, Nhiên Hoàng Minh không thể chịu được rủ mắt xuống nói: “Tớ đi lấy trực thăng cho cậu”
“Chờ đã, không cần đầu” Anh đột nhiên nhớ tới lúc sáng cô đã ra lệnh đuổi khách với anh. Cô dường như không muốn nhìn thấy anh... Có lẽ, anh nên cho cô một khoảng thời gian để yên tĩnh một mình.
“Vậy thì đêm nay cậu tiếp tục ở lại bệnh viện điều trị, nếu còn để tớ thấy cậu tự mình rút kim ra, tớ sẽ kêu bác sĩ kê đơn thuốc ngủ cho cậu!” Nhiên Hoàng Minh chỉ vào tay Phó Quân Tiêu, không khách khí đe dọa.
Phó Quân Tiêu khẽ nhướng mày, nhún vai, cười bất lực: “Vậy thì cậu vẫn là đi chuẩn bị máy bay trực thăng cho tớ”.
Mặc dù Kỳ Anh không muốn nhìn thấy anh, nhưng với tư cách là một người chồng, anh không nên để vợ mình một mình vùng rừng núi hẻo lánh như vậy.
“Muộn như vậy rồi, cậu còn muốn làm khổ mình à?” Nhiên Hoàng Minh xấu hổ, lấy lại vẻ lạnh lùng, tịch thu chiếc điện thoại mà Phó Quân Tiêu đặt trên tủ đầu giường, tức giận nói: “Đêm nay, cậu đừng hòng đi đâu, ngoan ngoãn nằm viện tiếp tục truyền nước. Sức khỏe đã không tốt, còn muốn phụ nữ hả?
“Trả lại điện thoại cho tớ..” Sắc mặt Phó Quân Tiêu u ám, đưa tay về phía Nhiên Hoàng Minh.
“Cậu đừng có mơ!” Nhiên Hoàng Minh cười toe toét, sau khi cất điện thoại di động của Phó Quân Tiêu vào túi, vừa vẫy vẫy tay, vừa xoay người đi về phía cửa, nhàn nhạt nói: “Ngày mai tớ sẽ nhờ Minh Ánh giữ điện thoại cho cậu, khi nào cậu khỏe rồi sẽ trả lại cho cậu, thế nhé, tớ về trước đây, bye bye!”
Sau đó, y tá bước vào với khay tiêm. Phó Quân Tiêu nhíu mày, sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, anh chán nản quay trở lại giường bệnh. Nhiên Hoàng Minh yêu cầu bác sĩ kê cho anh một số loại thuốc ngủ, đêm nay anh ngủ rất sâu. Sáng sớm ngày hôm sau.
Lạc Minh Ánh mang theo tài liệu cuộc họp mà Phó Quân Tiêu cần phê duyệt từ công ty tới, cũng như món cháo hạt kê và bánh gà nấm do cô ta tự làm.
Sau khi vệ sinh tắm rửa xong, Phó Quân Tiêu thay một bộ quần áo bệnh nhân mới mà y tá vừa gửi tới, sau đó anh ngồi trên giường, lắp bàn di động, vừa ăn sáng vừa xem lại tài liệu cuộc họp mà chiều nay khi đàm phán với khách hàng về các hạng mục hợp tác sẽ phải dùng tới.
Quần áo anh thay sau khi tắm xong vẫn chưa giặt còn vứt trong thau ở nhà vệ sinh, Lạc Minh Anh nhìn thấy khi cô ta đi vệ sinh nên chủ động giặt quần áo cho Phó Quân Tiêu.
Để không làm phiền Phó Quân Tiêu đang đọc tài liệu, Lạc Minh Anh đóng cửa nhà vệ sinh lại. Cô ta biết quần áo của anh đắt tiền nên khi giặt cũng vò rất nhẹ.
Lúc cô ta giặt quần lót cho anh, hai má trắng nõn như ngọc dần dần đỏ bừng lên, trong đầu thậm chí không kiểm soát được có một vài suy nghĩ bậy bạ.
Trong đầu Lạc Minh Ánh đã vẽ ra một bức tranh như vầy:
Khuôn mặt điển trai anh tuấn của Phó Quân Tiểu hiện ra trong tầm mắt cô ta. Anh cởi trần, lồng ngực rắn chắc màu lúa mì, cơ bụng tám múi và cơ xiên ngoài gợi cảm, thân dưới chỉ có một chiếc quần đùi bó sát, hai đùi thon dài cân đối...
Những điều này đã đủ khiến cô ta xấu hổ, tim đập chân run. “Rè rè rè”. Điện thoại trong túi cô ta đột ngột rung lên, phá vỡ bức tranh khiến Lạc Minh Anh xấu hổ, tim đập chân run.
Hình bóng Phó Quân Tiêu biến mất khỏi tâm trí cô ngay lập tức. ID người gọi trên màn hình điện thoại: Vợ yêu.