“Ly hôn? Tại sao chứ? Tại sao cô lại muốn ly hôn với cậu cả? Cậu cả đối với cô tốt như vậy, cậu ấy thật lòng rất yêu cô mà” Bỗng nhiên thím Lưu cảm thấy bất bình thay cho Phó Quân Tiêu.
“Anh ấy yêu tôi sao? Người anh ấy yêu là Tô Hoài Lan. Ồ, không phải, là nữ thư ký Lạc Minh Ánh mới đúng. Dù sao anh ấy cũng yêu rất nhiều phụ nữ. Thím Lưu, thím cũng đừng lấy tôi ra làm trò cười nữa” Đồng Kỳ Anh cảm thấy khi cô nghe được những lời này như nghe một trò đùa lạnh lùng chẳng buồn cười chút nào.
Thím Lưu trầm tư thở dài, kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho cô nghe: “Tô Hoài Lan đã lấy mặt dây chuyền bằng ngọc do cậu cả để lại thay thế cô trở thành vợ chưa cưới của cậu cả. Trong lòng cậu cả vẫn luôn biết rõ điều đó. Khi cậu cả phát hiện ra em trai của tôi (quản gia Lưu) đã nhận nhầm người thì cô đã là vợ của cậu hai rồi. Cậu cả vì để giải quyết sự khó xử giữa cô và cậu ấy mà đã cố ý diễn kịch với Tô Hoài Lan ở trước mặt cô. Sau đó, cô và cậu hai đi Úc. Trong ba năm qua, cậu cả thương. nhớ cô đến nỗi sinh bệnh biến thành bệnh tim. Ngay cả các bác sĩ cũng nghĩ ra nhiều cách để chữa trị cho cậu cả, nhưng bọn họ đều bó tay không còn cách nào khác. Cái cô Lạc Minh Anh kia, tôi đã nghe các bác sĩ nhắc tới, thậm chí bác sĩ còn nói muốn dùng người phụ nữ này để chữa bệnh cho cậu cả. Nhưng tôi cảm thấy dường như cậu cả không hề có cảm xúc đối với người phụ nữ này một chút nào cả. Quả nhiên tâm bệnh vẫn cần phải dùng thuốc tâm bệnh để chữa. Từ sau khi cô đến, trên mặt cậu cả đã nở nụ cười nhiều hơn. Cho nên cô mới là thuốc tim đích thực của cậu cả. Cô muốn ly hôn với cậu cả, vậy chẳng phải là muốn giết cậu ấy sao?”
"..” Giờ phút này đây, tâm trạng của Đồng Kỳ Anh trở nên vô cùng nặng nề.
“Mợ cả, cô có đang nghe tôi nói gì không?” Thím Lưu vẫn thao thao bất tuyệt, chợt phát hiện trên ống nghe không có âm thanh gì, liền hỏi lại. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Đồng Kỳ Anh cảm thấy hỗn độn trong lòng vội trả lời: “Có. Thím Lưu, tôi không quấy rầy thím nghỉ ngơi nữa. Tôi cúp máy trước đây”. “Mợ cả, mợ đang ở đâu vậy? Khi nào mợ về?” Thím Lưu hỏi. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Nhưng Đồng Kỳ Anh còn chưa nghe xong câu hỏi của thím Lưu thì đã cúp điện thoại rồi.
Có thật sự là anh cả đúng như lời Thím Lưu nói, có phải vì anh yêu cô mà mới bị bệnh tim hay không?
Cho nên đây chính là lý do khiến Nhiên Hoàng Minh nhìn cô bằng ánh mắt thù hằn như vậy sao?
Lúc này Đồng Kỳ Anh rất bối rối, cô nằm bò lên trên cái bàn gỗ tròn mà không biết phải làm sao cả.
Tại sao, tại sao cô không thể nhìn thấy tình yêu của anh cả dành cho cô từ trên người của anh chứ?
Thành phố Thuận Canh, phòng VIP của trung tâm bệnh viện. Lạc Minh Ánh ngồi ở mép giường bệnh, đau khổ nhìn Phó Quân Tiêu, người đang tái nhợt trên giường bệnh.
Cô ta được Nhiên Hoàng Minh gọi điện đến để chăm sóc cho anh. Thật ra không cần Nhiên Hoàng Minh nói thì cô ta cũng sẽ chủ động đến chăm sóc cho anh nếu anh bị ốm.
Một người đàn ông đang yên đang lành, tại sao lại bị tức giận đến mức nôn ra máu và hôn mê bất tỉnh chứ?
Chuyện giữa Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh là cô ta liên tục ép Nhiên Hoàng Minh nên anh ta mới bằng lòng nói cho cô ta biết sự thật.
Điều khiến cô ta bị sốc hơn nữa là lý do khiến Nhiên Hoàng Minh “cải tạo” cô ta chỉ là để chữa bệnh tim cho Phó Quân Tiêu.
Cho đến giờ phút này, cô ta mới biết rằng chính cô ta mới là người cuối cùng chẳng biết gì cả.
Dường như cả thế giới đều biết rằng Phó Quân Tiêu yêu Đồng Kỳ Anh rất sâu sắc và anh yêu cô, yêu đến mức bệnh tình nguy kịch. Chỉ có cô ta là Lạc Minh Ánh không biết gì cả.
Rốt cuộc, cô ta không dám bày tỏ bất cứ tình yêu và sự ngưỡng mộ thầm kín nào dành cho anh.
Nếu cô ta nói, liệu anh có chấp nhận cô ta không? Cô ta không chắc, mà cô ta cũng không dám chắc. Có lẽ đây là một mặt yếu đuối của cô ta.
Thật ra, nhiều hơn thế nữa là cô ta vừa hạ mình yêu anh, vừa muốn cùng anh san sẻ gánh nặng công việc mỗi ngày ở công ty.
Đây là mong ước nhỏ bé nhất của cô ta.
Tuy nhiên, Phó Quân Tiêu vì tình yêu mà bị tổn thương theo cách này đã khiến Lạc Minh Ánh rất đau khổ nên cô ta càng không thể bỏ qua tình yêu dành cho anh.
Đôi mắt ươn ướt nước của Lạc Minh Ánh trông càng suồng sã hơn mà dừng lại trên đôi mắt đang nhắm nghiền của Phó Quân Tiêu.
Cô ta biết rằng dưới đôi lông mày rậm của anh có một đôi mắt quyến rũ đen bóng như kim cương.
Nếu trong đôi mắt này có bóng dáng của cô ta thì thật tuyệt.
Lúc này Lạc Minh Anh đang nghĩ nếu cô ta có thể ở bên cạnh anh suốt đời như thế này, hắn là một điều rất hạnh phúc.
Mà trong đôi mắt của cô ta, trong trái tim của cô ta chỉ có Phó Quân Tiêu là người duy nhất.
Một người đàn ông ưu tú như Phó Quân Tiêu không nên bị tổn thương bởi tình yêu mới phải.
Anh phải là một người đàn ông nên được cưng chiều bởi phụ nữ trên thế giới này.
Lạc Minh Anh cởi giày leo lên giường sau đó nhẹ nhàng nép vào người Phó Quân Tiêu, một bàn tay mảnh khảnh vuốt ve ngực trái của anh rồi khẽ thì thầm: “Anh trai, anh phải mất bao lâu... mới có thể không còn bị tổn thương vì cô ta nữa.”
Chỉ khi anh không phòng bị thì cô ta mới có thể vô tư nằm trong vòng tay của anh như bây giờ, bí mật nhìn trộm anh, thậm chí còn vuốt đôi lông mày hơi cau lại của anh.
Anh phải mất bao lâu để nhận ra rằng cô ta cũng nhìn anh bằng một ánh mắt si mê ngây dại vì yêu chứ?
Lạc Minh Ánh khẽ cụp mắt xuống, cô ta chưa bao giờ dám tìm đáp án cho câu hỏi này.
“Kỳ... Kỳ Anh.” Đột nhiên, giọng nói đứt quãng và mơ màng rên rỉ từ đôi môi đang nhắm chặt của Phó Quân Tiêu. Và từng tiếng từng tiếng gọi đó lại càng khiến cho người ta không khỏi đau lòng.
Ngay cả sau khi bị tổn thương sâu sắc thì trong tiềm thức của anh vẫn chỉ toàn là người phụ nữ Đồng Kỳ Anh kia.
Ngay cả khi bệnh nặng như vậy, thứ anh gọi lên trong miệng vẫn là tên của Đồng Kỳ Anh.