Phó Quân Tiêu kiếm chế ham muốn của mình, khi anh lấy lại sự tỉnh táo của mình, cô lùi lại giữ một khoảng cách an toàn nhất định với anh.
Đồng Kỳ Anh lạnh lùng nhìn anh, mắt để lộ sự lạnh nhạt.
Rõ ràng là anh vô cùng yêu thích và khao khát cô, nhưng cô hoàn toàn không nhìn ra được tấm lòng của anh.
Đối với cô, những gì cô thấy chỉ là Phó Quân Tiêu cũng chỉ giống như Phó Quân Bác mà thôi.
Đối với đàn ông, yêu ngoài miệng, yêu trong tim, hay yêu bằng thể xác hoàn toàn khác biệt.
“Anh cả, em không muốn trở thành công cụ để anh trút bỏ nhu cầu thể xác đâu.” Đồng Kỳ Anh bình tĩnh nói.
Cô nói vậy, anh không nói được gì nữa, thậm chí anh còn không thể nghĩ ra lý do để phản bác lại.
Anh thừa nhận rằng anh có ham muốn với cô, nhưng anh chỉ có cảm giác ham muốn đó với cô mà thôi, làm sao anh có thể sử dụng cô như một công cụ để trút bỏ những nhu cầu thể xác được chứ?
“Anh cả, nếu như anh có nhu cầu sinh lý, anh có thể đi tìm Tô Hoài Lan, hoặc là nữ thư ký của anh cũng được, nếu không thì đi tìm người phụ nữ ở Dạ Hoặc đó đi. Dù sao anh cả cũng không thiếu gì phụ nữ mà.” Đồng Kỳ Anh bình tĩnh từ tốn nói.
Nghe cô nói vậy, trái tim anh vô cùng đau đớn, hai tay ôm vai cô càng dùng thêm nhiều sức mạnh, đột nhiên nắm chặt lấy bả vai cô.
Đau đớn...
Cô không tức giận mà chỉ cau mày khó chịu.
Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Phó Quân Tiêu có hơi khó coi, con ngươi sâu như sơn mài dần dần co rút, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Đồng Kỳ Anh.
Ánh mắt u tối của cô khiến anh không thể nhìn thấy dáng vẻ của chính mình trong đó. Ban ngày cho anh ăn mật ong, cho anh một tia hy vọng, tới ban đêm lại cho anh ăn thuốc độc như vậy sao? Khiến anh đau đớn như chết đi sống lại.
Ánh mắt Phó Quân Tiêu đột nhiên trở nên lạnh lùng, giọng nói cuốn hút mang theo sự tức giận, nghiêm túc nói: “Em vẫn còn suy nghĩ, muốn giữ gìn cơ thể của mình cho Quân Bác?”
“Phải.” Đồng Kỳ Anh không chút do dự đáp, giơ tay tháo giỡ xiềng xích của Phó Quân Tiêu.
Từ phải cô vừa nói cứ như một từ do đại não tự nói ra vậy.
Dù sao cô cũng không yêu anh, anh nghĩ như thế nào với cô cũng không phải là vấn đề.
“Em mệt rồi, em về trước.” Đồng Kỳ Anh bình tĩnh quay người lại, từng bước đi xuống bậc thang, để lại một mình Phó Quân Tiêu ở đó.
Vừa mới xuống núi, đỉnh núi phía sau đột nhiên vang lên thanh âm “vù, vù, lộp bộp...”
Bầu trời đêm đen kịt ngay lập tức được thắp sáng như ban ngày.
Kỳ Anh, anh yêu em.
Câu nói này được pháo hoa thắp sáng rực rỡ giữa bầu trời đêm.
Sự bất ngờ mà anh chuẩn bị cho cô đúng lúc này được thắp sáng.
Nhưng cô vẫn không quay đầu nhìn lại mà rời đi.
Tiếng pháo hoa trên đỉnh núi cũng không thể khiến Đồng Kỳ Anh dừng lại.
Cô một mực đi về phía trước.
Không quay đầu nhìn lại, cô sẽ không bao giờ nhìn thấy được tình yêu đích thực.
Phó Quân Tiêu ngồi trên bậc đá nở một nụ cười chua chát, nhìn lên dòng chữ pháo hoa “Kỳ Anh, anh yêu em” liên tục được thắp sáng trong màn đêm.
Anh nghĩ rằng đêm nay anh có thể tỏ tình với cô một cách suôn sẻ, nói cho cô biết tình yêu sâu đậm của anh dành cho cô, nói cho cô biết người anh luôn yêu từ đầu đến cuối luôn là cô, nói với cô nỗi khổ vì đã tương tư cô mấy năm qua.
Anh sẽ hứa với cô, cả đời này Phó Quân Tiêu sẽ chỉ yêu Đồng Kỳ Anh, anh sẵn sàng cho cô mọi thứ, kể cả mạng sống của mình.
Nhưng mà...
Cô không cho anh cơ hội, dù chỉ một lần, thậm chí là một chút, cô cũng không cho anh.
Bởi vì cô đã luôn dành tất cả cơ hội cho em trai của anh, Phó Quân Bác.
Sau khi Đồng Kỳ Anh vào nhà cởi áo khoác trên vai, tình cờ thấy thím Lưu đang cầm đồ đi giặt.
Thấy Đồng Kỳ Anh trên tay vẫn cầm một chiếc áo vét, thím Lưu nhân tiện hỏi: “Là đồ hôm nay cậu chủ đã mặc rồi sao?”
“Vâng.” Đồng Kỳ Anh gật đầu.
Thím Lưu nói tiếp: “Vậy thì đưa cho tôi đi! Tôi mang đi giặt một thể! Nhân tiện giúp tôi lật đồ trong túi ra nhé.”
“Được!” Sau đó Đồng Kỳ Anh lật túi áo khoác của Phó Quân Tiêu ra, kết quả chỉ thấy có một tấm ảnh, sau đó đưa áo khoác cho thím Lưu.
Sau khi thím Lưu lấy quần áo đi vào phòng giặt, Đồng Kỳ Anh vô thức nhìn tấm ảnh trên tay.
Người trong ảnh không phải ai khác mà chính là Lạc Minh Ánh.
Khuôn mặt cô ta đoan trang, thanh tú, buộc tóc đuôi ngựa thoải mái, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dáng vẻ giống như một sinh viên đại học vậy.
Tấm ảnh này, cô vừa mới lấy ra từ túi trong của chiếc áo vest của Phó Quân Tiêu.
Mà túi bên trong của chiếc áo khoác lại gần phần ngực.
Anh đã đặt bức ảnh này ở nơi gần với trái tim anh nhất, như vậy có nghĩa là gì?
A...
Quả nhiên!
Đồng Kỳ Anh cầm tấm ảnh cảm thấy khó chịu trong lòng, một mình đi lên tầng.
Cô đi tới phòng của Phó Quân Tiêu, đi vào phòng để đồ, tùy ý nhét tấm ảnh này vào túi trong của một chiếc áo, sau đó lấy quần áo của mình đi đến phòng bên cạnh.
Lần này, cô khóa cửa, chỉ để ngăn cách với Phó Quân Tiêu.
Cô không muốn hôm sau khi mình vừa mở mắt, lại nhớ tới chuyện đã xảy ra trên giường của Phó Quân Tiêu.