Đồng Kỳ Anh đập đập bắp chân đang tê dại, lau mồ hôi trên trán, bị ánh nắng buổi chiều chiếu khiến cô ngáp liên tục.
Đúng lúc này, cửa thang máy kêu "Đinh" một tiếng rồi mở ra, Phó Quân Tiêu với dáng vẻ hờ hững bước ra khỏi thang máy, xung quanh anh là một nhóm cấp cao của công ty.
Anh đi đến chỗ nào cũng liên tục vang lên tiếng "xin chào tổng giám đốc Phó" đầy cung kính.
Đồng Kỳ Anh vội vàng quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn Phó Quân Tiêu mặc bộ âu phục màu xanh đậm từ đám người vây xung quanh ở đại sảnh đi ra cửa chính.
Hình như anh đang cùng người phía sau bàn chuyện công việc gì đó, thư ký Lạc Minh Ánh bên cạnh đang mải miết cầm bút ghi nhanh nội dung cuộc nói chuyện vào máy tính bảng.
"Anh cả!" Cô muốn to hơn một chút nhưng giọng lại nhỏ hơn nhiều so với tưởng tượng, bởi cô đã ngồi quá lâu, lại phơi nắng suốt hai tiếng đồng hồ, lúc cô đứng dậy liền bắt đầu hoa mắt.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy trời đất quay cuồng, vô số đốm sáng màu đen chắn tầm nhìn của cô, nhịp chân có chút không ổn định.
Nhưng tiếng gọi vừa rồi của cô mặc dù không thu hút được sự chú ý của người khác, nhưng lại khiến ánh mắt Phó Quân Tiêu trong chốc lát thoáng run sợ.
Phó Quân Tiêu như có thần giao cách cảm liền theo tiếng gọi nhìn lại, lúc thấy Đồng Kỳ Anh, trong lòng anh tràn đầy niềm vui sướng, giây tiếp theo, anh đột nhiên lao ra khỏi đám người, vươn tay nắm lấy cổ tay Đồng Kỳ Anh, kéo lấy cơ thể lảo đảo muốn ngã của cô vào lòng.
Mọi người có mặt đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Lúc Đồng Kỳ Anh ngẩng đầu lên mắt vẫn bị choáng váng.
Đồng Kỳ Anh lắc đầu để xua tan triệu chứng hoa mắt, sau đó cô mới ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ôm mình. "Anh cả, cuối cùng anh cũng ra rồi."
"Em đợi anh lâu chưa?"
"Em vội mang cơm trưa cho anh nhưng em không vào được." Đồng Kỳ Anh làm vẻ mặt đau khổ nói.
"Sao không gọi điện cho anh?"
"Em không có số anh!"
"Em có thể gọi điện cho thím Lưu bảo thím ấy gọi cho anh."
"Em cũng không có số của thím Lưu..." Đồng Kỳ Anh có chút áy náy.
"Em cũng có thể bảo quầy lễ tân gọi đến số điện thoại riêng của phòng làm việc của anh."
"Nhân viên công ty anh ai cũng đều rất tận tâm tận lực, hơn nữa còn ra sức bảo vệ anh, không để anh bị làm phiền bởi nhưng người phụ nữ bên ngoài có động cơ không trong sáng, thực là dũng cảm đáng khen." Đồng Kỳ Anh cười khổ.
Đầu tiên là bị từ chối một cách không thương tiếc bởi cô lễ tân, sau đó lại bị nhân viên đi ngang qua lạnh lùng giễu cợt, rồi bị nhân viên bảo vệ "mời ra" tàn khốc.
Nhưng người không biết thì không có tội, Đồng Kỳ Anh nghĩ rất thoáng, cũng không thù dai.
Phó Quân Tiêu hiểu ý cười một tiếng, sau đó ôm ngang Đồng Kỳ Anh xoay người đi tới cửa chính.
Lạc Minh Ánh ở bên cạnh liền hiểu ý gật đầu, nhường đường cho Phó Quân Tiêu.
Trịnh Minh Hâm thấy vậy cũng lập tức hiểu ý thay Phó Quân Tiêu ra lệnh giải tán nhóm cấp cao, thông báo rằng cuộc thanh tra định kỳ chi nhánh công ty chiều nay sẽ đổi sang tiến hành vào giờ này chiều mai.
Phó Quân Tiêu không ôm Đồng Kỳ Anh quay lại phòng tổng giám đốc mà ngồi luôn ở ghế sofa ở đại sảnh.
"Đây là cơm trưa em mang cho anh sao?" Phó Quân Tiêu khẽ nở nụ cười, chỉ vào hộp cơm cách nhiệt trong lòng Đồng Kỳ Anh.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới nhớ ra mục đích cô tới đây, vội vàng để hộp cơm cách nhiệt lên bàn trà nhỏ trước ghế sofa, mở từng lớp một, mỉm cười giới thiệu: "Đây là canh bào ngư thím Lưu hầm cho anh, đây là băng thái xào, mochi ngũ sắc, vịt quay bia với khoai nữa, đều là em làm."
"Vừa đúng lúc anh cũng đang đói." Phó Quân Tiêu lấy một đôi đũa từ khe của hộp cơm cách nhiệt, trong lúc ngước mắt lên vô tình thấy Lạc Minh Ánh chẳng biết từ lúc nào đã đứng đợi ở bên cạnh, vì vậy anh liền nhàn nhạt ra lệnh: "Bảo cô gái ở quầy lễ tân kia rót một ly nước ấm cho vợ tôi."
Lạc Minh Ánh không biết là ảo giác của mình hay thật sự đúng là như vậy mà cô ta cảm thấy từ "vợ" được Phó Quân Tiêu nhấn rất mạnh, giống như đang nhắc nhở mọi người xung quanh về thân phận của Đồng Kỳ Anh.
"Được, xin ngài chờ một chút." Lạc Minh Ánh giọng run run trả lời, cô ta không dám sơ suất chút nào, nhanh chóng đi về phía quầy lễ tân bên kia.
Lúc này, Đồng Kỳ Anh hoàn toàn không để ý đến từng cử chỉ của Lạc Minh Ánh, mà chỉ tập trung vào Phó Quân Tiêu.
"Ăn ngon không?"
"Chỉ cần là đồ em làm, anh đều thấy ngon."
"Đứng đắn một chút đi! Em hỏi nghiêm túc đấy!"
"Thực sự rất ngon!” Phó Quân Tiêu vừa nhai thức ăn trong miệng vừa khẽ nở nụ cười trả lời.
Đồng Kỳ Anh thầm vui mừng, cũng may sở thích của Phó Quân Tiêu giống Phó Quân Bác.
Phó Quân Bác thích ăn rau, Phó Quân Tiêu anh cũng thích ăn rau.
Thật ra thì cô có hỏi qua thím Lưu xem Phó Quân Tiêu anh thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, nhưng thím Lưu lại nói với cô chỉ cần là đồ cô tự làm anh đều sẽ thích.
Vì vậy cô mới không thể không dựa theo sở thích của Phó Quân Bác để làm thức ăn cho anh.
Sau khi Lạc Minh Ánh giao phó nhiệm vụ rót nước cho cô lễ tân kia xong, lại quay đầu nhìn về phía Phó Quân Tiêu ở bên kia.
Rõ ràng buổi trưa anh đã ăn bữa trưa mà cô ta gói mang lên cho rồi, nhưng bây giờ anh lại vì người phụ nữ kia mà giả vờ là mình đang rất đói, là vì cái gì?
Chẳng lẽ vì muốn làm cho người phụ nữ kia vui sao?