Vợ Ngốc Vô Cùng Ngọt Ngào

Chương 365: Cô chủ động tìm anh



“Bởi vì, sau khi cậu chủ đi làm về, nếu đói bụng có thể ăn liền hai bát cơm!” Thím Lưu cười nói.

Đồng Kỳ Anh không khỏi tức cười nói: "Hóa ra anh cả cũng có mặt trẻ con vậy sao."

"Sao mợ vẫn gọi cậu chủ là "anh cả" vậy? Mợ chủ, mợ nên gọi cậu ấy là "chồng" mới đúng." Thím Lưu trêu ghẹo nói.

Đồng Kỳ Anh mím môi, lúng túng cười một tiếng: "Con vẫn chưa quen."

Thím Lưu hiểu ý gật đầu một cái, cười nói: "Mợ chủ, mợ yên tâm đi! Cậu chủ nhất định sẽ quý trọng mợ. Tính tình cậu chủ tôi hiểu rõ nhất. Cậu ấy rất giống mẹ cậu ấy, khẳng định là trọn đời."

"Anh ấy thực sự đáng để con giao phó trọn đời sao?" Đồng Kỳ Anh nhìn thím Lưu một cái, thăm dò hỏi.

Thím Lưu khẽ mỉm cười, trả lời chắc nịch: "Tất nhiên rồi! Không ai xứng hơn cậu chủ đâu!"

"Thím Lưu, thím không nghi ngờ con gả cho cậu chủ là có ý đồ riêng sao?" Đồng Kỳ Anh giống như trêu đùa nói.

Nếu cô nhớ không nhầm thì thư ký của trợ lý bên cạnh Phó Quân Tiêu rất hận cô, nói cô vì trả thù mới gả cho anh cả.

"Tôi đoán à! Không phải cô muốn gả cho cậu chủ, chỉ sợ là cậu chủ tự mình cố chấp cưới cô về." Thím Lưu cười nói.

Đồng Kỳ Anh không nhịn được cũng cười theo, sau đó nói với thím Lưu rằng hôm đó Phó Quân Tiêu đã cử người cưỡng ép trói cô từ Kiến Thủy đến ủy ban, vừa cầu hôn cô vừa tiện làm giấy đăng ký kết hôn. Từ đầu đến cuối, thím Lưu luôn nói tốt cho Phó Quân Tiêu, chưa từng nói xấu câu nào, hơn nữa còn phải khuyên cô mau từ bỏ tình cảm với cậu hai Phó Quân Bác, chấp nhận tình cảm của Phó Quân Tiêu.

Mỗi lần đến đề tài này, Đồng Kỳ Anh cũng chỉ miễn cưỡng mỉm cười.

Bây giờ thứ cô cần nhất chính là thời gian.

Thím Lưu cũng chỉ nói đến đây liền không nói thêm nữa, sợ cô bất mãn trong lòng.

Để Phó Quân Tiêu có thể ăn bữa trưa ngon miệng, Đồng Kỳ Anh còn xào một đĩa đồ ăn mặn, một đĩa rau, bên ngoài thêm một phần đồ ăn nhẹ, kết hợp với canh bào ngư hầm của thím Lưu.

Sau khi cho đồ ăn được vào hộp cơm cách nhiệt, Đồng Kỳ Anh xách hộp cơm, lấy chìa khóa xe trong phòng ngủ của Phó Quân Tiêu, lái chiếc xe dự phòng anh để lại ở nhà riêng đến tập đoàn Phó thị.

Tòa nhà tập đoàn Phó thị ở vị trí đắc địa tại trung tâm thành phố, tòa nhà cao vút che giữa ánh mặt trời.

Đồng Kỳ Anh đỗ xe ở bãi đỗ xe trước tòa nhà.

Sau khi xuống xe, Đồng Kỳ Anh xách hộp cơm cách nhiệt đi về phía cửa chính của tòa nhà đồ sộ.

"Xin chào cô, xin hỏi cô có chuyện gì không?" Cô gái ở quầy lễ tân nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn người phụ nữ vừa ký vào sổ ghi chép ra vào ở chỗ bảo vệ đang đi về phía cô ta.

Lần trước Đồng Kỳ Anh được Phó Quân Tiêu bế từ tầng hầm đi thang máy lên thẳng phòng tổng giám đốc, lần này chỉ có một mình cô nên không có cách nào đi thang máy đó.

Hơn nữa, mặc dù cô đã làm việc ở đây ba năm nhưng trong suốt ba năm này cô cũng không hề động chạm đến người trong tòa nhà đồ sộ này, thông thường nhân sự trong công ty lớn thay đổi rất nhanh, cho nên cô không nhận ra cô gái mới tới quầy lễ tân này.

Đương nhiên, cô gái trước quầy lễ tân cũng không biết cô.

Không có thẻ công tác, cô không có cách nào lên tầng, vì vậy cô không thể không đến tìm chỗ cô lễ tân này.

Đồng Kỳ Anh nhìn cô lễ tân, khẽ mỉm cười: "Tôi tìm Phó Quân Tiêu."

Ai ngờ cô vừa nói xong, nhân viên lui tới xung quanh đều nhao nhao ném cho cô một ánh mắt khác thường.

Ánh mắt cô lễ tân nhìn Đồng Kỳ Anh cũng mang theo chút khinh bỉ.

Nhìn quần áo cô gái này mặc, cả người đều là đồ đắt tiền còn là bản giới hạn cũng đã nói lên cô ta chắc là thiên kim tiểu thư một nhà nào đó.

Nếu là thiên kim tiểu thư sao lại tìm tổng giám đốc Phó một cách lỗ mãng như vậy chứ?

Cô lễ tân theo thói quen quy Đồng Kỳ Anh là người ngưỡng mộ của Phó Quân Tiêu, mà người phụ nữ như vậy trong tập đoàn Phó thị bọn họ cực kỳ không được hoan nghênh.

"Xin hỏi cô có hẹn trước không?" Cô lễ tân tức giận hỏi.

Hẹn trước?

Đồng Kỳ Anh chớp mắt, thầm nghĩ sẽ gọi điện cho Phó Quân Tiêu, nhưng lúc lấy điện thoại ra cô mới ý thức được hình như cô không có số của anh cả.

Sau khi sang Úc, Phó Quân Bác đã đổi cho cô điện thoại mới, trong điện thoại cũ có số của anh cả nhưng lúc đổi điện thoại cô nghĩ rằng mình sẽ không liên lạc với anh cả nữa nên cũng không sao chép số điện thoại của anh cả sang.

Lần này, cô cảm thấy mình có chút lúng túng.

Đồng Kỳ Anh ngập ngừng hồi lâu, thấp giọng nói: "Không có."

Nghe được câu trả lời này, cô lễ tân càng chắc chắn suy đoán của mình.

Cô ta nở một nụ cười lịch sự mà máy móc, nhưng giọng điệu lại vô cùng lạnh nhạt nói với Đồng Kỳ Anh: "Xin lỗi cô, nếu như cô không có hẹn trước thì tôi không thể để cho cô vào được."

“Nếu không lên được, bữa trưa đặc biệt tôi nấu cho anh ấy hôm nay chẳng phải sẽ lãng phí sao?” Đồng Kỳ Anh cầm hộp cơm cách nhiệt trong tay, khẽ cau mày, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Dáng người Đồng Kỳ Anh vốn rất đẹp, mặc dù là mặt tự nhiên, không trang điểm nhưng cũng đoan trang tự nhiên.

Phía sau, cô buộc kiểu tóc đuôi ngựa dài ngang eo, theo động tác lắc đầu của cô sau lưng cũng nhẹ nhàng đung đưa, vì vậy càng làm dáng vẻ nhanh nhẹn kia của cô tăng thêm mấy phần tuổi xuân.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv