Trùng hợp, Phó Quân Tiêu lúc ấy đang muốn mở rộng hoạt động kinh doanh của mình trong giới giải trí, cho nên anh mới thuận tay giúp đỡ Tô Hoài Lan.
Anh đã sắp xếp cho cô ta một công ty quản lý xuất sắc, đồng thời cũng giới thiệu không ít tài nguyên tốt nhằm quảng bá cho cô ta.
Tô Hoài Lan lần đầu ra mắt ở vị trí trung tâm, cộng thêm gương mặt được phẫu thuật thẩm mỹ vô cùng xinh đẹp cùng với thân hình bốc lửa, chỉ sau một đêm đã nổi lên như cồn.
Lúc đó, Phó Quân Tiêu đã nghĩ rằng, nếu như để Kỳ Anh dùng khuôn mặt thật sự xuất hiện thì có lẽ cô sẽ còn nổi tiếng hơn cả Tô Hoài Lan, dù sao thì giọng hát của Kỳ Anh cũng rất đẹp.
Sau khi hai người chào hỏi xong, ánh mắt của Tô Hoài Lan liên dừng lại trên người Lý Hồng Nghị: "Cô gái này là..."
Lý Hồng Nghị ngẩng đầu nhìn Phó Quân Tiêu, không dám tùy tiện trả lời, thật ra cô ta cũng không biết phải giới thiệu bản thân như thế nào nữa.
Ông Lãnh đã gọi cô ta đến để làm bạn nữ đi cùng với Phó Quân Tiêu trong lê trao giải liên hoan phim và cả bữa tiệc tối nay.
Phó Quân Tiêu cũng vừa hay cần một người bạn nữ đi cùng, ban đầu anh định để Lạc Minh Ánh tới tham dự với mình, nhưng Lạc Minh Ánh lại nói răng cô ta đang trong kỳ kinh nguyệt, bụng rất khó chịu, cho nên chỉ đành từ chối.
"Cô đẹp quá, chẳng trách Quân Tiêu không nhịn được mà phải dẫn cô đi cùng."
Tô Hoài Lan không nhận được câu trả lời, bèn chuyển hướng sang khen ngợi để thăm dò, cố ý ám chỉ một cách mập mờ, hy vọng răng Phó Quân Tiêu có thể chủ động giới thiệu một chút.
Nhưng Phó Quân Tiêu chỉ hơi cong khóe môi, không lên tiếng cũng chẳng phủ nhận, thái độ lập lờ nước đôi khiến cho Tô Hoài Lan không cách nào hiếu nối.
Nói đi cũng phải nói lại, Phó Quân Tiêu không phải là thích Đồng Kỳ Anh sao? Nhưng mà, cô ta lại nghe nói rằng Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác đã sang Úc định cư rồi.
Cũng đúng, một người đàn ông xuất sắc như Phó Quân Tiêu đâu thể cứ lưu luyến mãi một người phụ nữ như Đồng Kỳ Anh được.
Trong hai năm kể từ khi Đồng Kỳ Anh rời đi, Tô Hoài Lan cũng có ý đồ muốn theo đuổi Phó Quân Tiêu lần nữa.
Nhưng cô ta theo đuổi Phó Quân Tiêu cũng đã lâu mà vẫn không được anh chấp nhận, lúc này trong lòng cô ta đang tràn đầy lo lắng, không nhịn được mà ngập ngừng hỏi: "Quân Tiêu, anh có thể nói chuyện riêng với em một lát được không?” Cô ta muốn đánh cược một lần, Phó Quân Tiêu không nói rõ ra thân phận của người phụ nữ này, có lẽ anh chỉ mang người ta ra làm lá chắn thôi, có lẽ cô ta vẫn còn cơ hội.
Dù sao thì cô ta vẫn có một khuôn mặt giống hệt Đồng Kỳ Anh cơ mà! Vừa nghe dứt câu, Lý Hồng Nghị đã vội vàng hướng ánh mắt cầu khẩn về phía Phó Quân Tiêu, người duy nhất mà cô ta biết ở đây là anh, nếu anh rời đi, cô ta thực sự sẽ không biết phải làm thế nào.
Tuy vậy, Phó Quân Tiêu lại không hiểu được ánh mắt của cô ta, thay vào đó chỉ thản nhiên nói: "Tôi nói chuyện với cô Tô một lát, cô cứ đi ăn chút gì đó trước đi."
Nói xong, anh nhẹ nhàng kéo tay Lý Hồng Nghị đang khoác trên cánh tay mình ra. ngôn tình sủng
Phó Quân Tiêu vốn chỉ định đối phó với Tô Hoài Lan, nhưng sau đó lại bị mấy lão làng trong giới kinh doanh làm cản trở.
Mặc dù anh là một nhân tài mới xuất hiện, nhưng cũng rất biết giữ mình, không qua lại với các bậc tiên bối.
Trước mặt những ông lớn này, cho dù giá trị của Phó Quân Tiêu hiện tại đã cao gấp mấy lần bọn họ, anh vân sẽ dùng tư thế của người nhỏ tuổi hơn, hết mực tôn trọng bọn họ.
Ăn uống linh đình, lúc nào cũng sẽ có người chủ động tìm đến Phó Quân Tiêu để cụng ly, hết người này đến người khác.
Lý Hồng Nghị đã hoàn toàn bị Phó Quân Tiêu gạt sang một bên, chính xác hơn thì Phó Quân Tiêu căn bản đã quên mất việc anh có đi cùng một người bạn nữ.
Anh không để tâm đến cô ta, cho nên anh mới không buồn chú ý đến.
Lý Hồng Nghị ngây người đứng đó, ngơ ngác nhìn Phó Quân Tiêu cùng với mấy doanh nhân kia đi càng ngày càng xa, bóng dáng của anh cũng đã sớm bị một nhóm phụ nữ che khuất, cô ta muốn nhìn cũng chẳng thể nhìn tới nổi.
Lý Hồng Nghị túi thân mà đi tới một góc vắng người, không khỏi có chút muốn khóc.
Cô ta đã cố gắng nhiều như vậy, tại sao vẫn không thể tiến vào trái tim của anh? Lý Hồng Nghị chỉ cảm thấy lông ngực bức bối, rất muốn lao tới kéo anh ra khỏi vòng vây của đám phụ nữ kia, nhưng làm thế nào cũng không nhấc chân lên được.
Anh chẳng là gì của cô ta cả, mà cô ta trong mắt anh cũng không có lấy một danh phận, vậy biết dựa vào cái gì mà tiến tới? Khi Lý Hồng Nghị đang ngồi một mình trên chiếc ghế sofa trong góc, cảm thấy vô cùng bất lực, cô ta ngước mắt lên và vô tình phát hiện một cô gái giống hệt với nữ minh tỉnh Tô Hoài Lan vừa nãy.
Lý do tại sao Lý Hồng Nghị lại có thế phân biệt được Tô Hoài Lan và cô gái này, là vì cô không giống với Tô Hoài Lan trưởng thành, quyến rũ.
Vẻ ngoài xinh xắn của cô được kết hợp với một chiếc váy liền màu trắng vừa vặn, dưới chân còn mang một đôi giày đế thấp màu kem rất tinh tế, khiến cho cô trông càng hoạt bát hơn.
Mái tóc dài như thác nước buông xõa đến thắt lưng càng làm tôn lên nét dễ thương cho khuôn mặt quá đổi thanh tú của cô.
Hơn nữa, vẻ ảo não thi thoảng hiện lên trong ánh mắt cô càng khiến những người đàn ông đi ngang qua phải ngoái đầu nhìn lại.
Có rất nhiều người âm thầm theo dõi cô gái ấy, và những gì cô bất chợt nói ra đã khiến tất cả mọi người xung quanh đều phải sững sờ.
"Sếp Hạ, chúng ta về phòng riêng làm đi!"
Lời nói của Đồng Kỳ Anh đã khiến những người xung quanh cô hiểu lầm hết cả.
Mọi người đều quay sang nhìn cô và ông chủ của cô là Hạ Tỉnh Lung bằng ánh mắt kỳ quái.
Lập tức, Đồng Kỳ Anh cảm thấy rất xấu hổ.
Này này này! Đừng có nghĩ linh tinh! Cô đang nói là về phòng riêng để làm tiếp mô hình kiến trúc mà.