"Có tìm ra kẻ đã đâm tớ thừa lúc hỗn loạn tối hôm qua không?"
Phó Quân Tiêu chuyển đề tài, lạnh lùng hỏi.
Nhiên Hoàng Minh hơi nhún vai, nhếch miệng nói: "Tớ đã sắp xếp cho người bí mật điều tra chuyện này cho cậu rồi."
"..."
Phó Quân Tiêu im lặng.
Nhiên Hoàng Minh dừng lại, đoạn nói tiếp: "Nhưng mà, cũng thật kỳ lạ.
Rõ ràng là có thế một đao giết chết cậu, nhưng đối phương dường như không muốn trực tiếp giết cậu.
Quân Tiêu, cậu có nghĩ là chuyện này có thể có quan hệ với chuyện mà chúng ta vẫn luôn điều tra hay không?"
"Ý cậu là, chuyện xảy ra đêm qua lại liên quan đến trò chơi của nhà mạo hiểm đó sao?"
Phó Quân Tiêu khẽ cau mày.
Trong ba năm qua, nội bộ của bọn họ vẫn không từ bỏ việc điều tra này, nhưng chuyện này đã biến bọn họ thành những con ruồi không đầu.
Anh và Nhiên Hoàng Minh chỉ hỗ trợ điều tra, cung cấp manh mối và chứng cứ hữu hiệu cho cấp trên, không chịu trách nhiệm theo dõi vụ án, vì vậy Phó Quân Tiêu và Nhiên Hoàng Minh cũng không có cách nào trong sự việc này.
"Trực giác nói cho tớ cái gọi là "trò chơi của nhà mạo hiểm"
là đang nhảm vào cậu.
Nhưng mà, đối phương dường như không muốn tính mạng của cậu, chỉ luôn chơi đùa với cậu.
Tớ không biết đây có phải là ảo giác của tớ hay không."
Nhiên Hoàng Minh trâm ngâm nói.
Sau khi băng bó vết thương cho Phó Quân Tiêu, anh ta quan tâm nói: "Mấy ngày nay cậu đừng đến công ty, ở nhà dưỡng thương cho tốt đi.
Sức khỏe của cậu rất quan trọng!"
"Tớ hiểu rồi! Phó Quân Tiêu nặng nề gật đầu.
Khi Nhiên Hoàng Minh đang thu dọn bộ y tế, ánh mắt anh ta vô tình rơi vào cổ tay trái của Phó Quân Tiêu, thấy anh vẫn đeo chiếc vòng lụa màu xanh lam, không khỏi thốt lên: "Nếu cậu đã quyết định buông bỏ Đồng Kỳ Anh, thì tháo chiếc vòng ra khỏi tay cậu đi."
".."
Loading...
Phó Quân Tiêu vô thức chạm vào chiếc vòng lụa màu xanh lam trên cổ tay, nhớ lại tình cảnh anh cắt mấy sợi tóc của cô sau khi cưỡng hôn Kỳ Anh ngày đó, khuôn mặt anh tuấn không khỏi nở một nụ cười chua xót.
Chắc Kỳ Anh không hiểu những gì anh đã làm với cô vào lúc đó đâu, phải không? Trong đoạn thời gian đó, anh bận rộn bảo vệ đất nước và nhân dân, suýt chút nữa đã mất đi mạng sống của chính mình.
Nhưng ông trời vẫn đối xử tệ bạc với anh, khiến anh mất đi người phụ nữ mình yêu.
Kỳ Anh, em ở Úc, có khỏe không? Khu nhà phố gần Đại học Sydney, Úc.
Đồng Kỳ Anh đang ôm salad trái cây mới trộn, kẹp điện thoại giữa vai và tai, vừa cầm nĩa ăn trái cây trên đĩa, vừa mang vẻ mặt sáng sủa băng qua phòng làm việc đến ban công hình vòm ở sảnh phụ với vẻ mặt rõ ràng.
Ở Sydney vào tháng bảy, ánh nắng ấm áp và làn gió không ẩm ướt khiến kiểu thời tiết này trở thành thiên đường không thể nào ngờ tới.
"Thành Hưng, cây keo em trồng đã nở hoa rồi.
Khi nào anh có thể trở lại?"
Đồng Kỳ Anh cười hỏi, đưa mắt nhìn về phía bồn hoa trước bậc thêm dưới lầu.
Ba năm trước cô và Phó Quân Bác đã cùng nhau trồng cây keo đó.
Lần lượt những bông hoa keo như bông gòn ngủ vùi giữa những ngọn cây xanh thâm, đung đưa trong gió.
"Dự án mà anh hiện đang chịu trách nhiệm sẽ hoàn thành trong khoảng ba tháng nữa.
Sau khi hoàn thành, anh sẽ trở lại với em.
Đợi đến lúc đó cho anh xem hoa keo sau."
Phó Quân Bác nhẹ nhàng đáp lại.
"Dạ được!"
"Em thật sự không định tiếp tục học lên thạc sĩ kiến trúc sao? Thành tích của em thực sự rất tốt.
Lân trước thây hướng dẫn của em vẫn luôn nói với anh, bảo anh thuyết phục em tiếp tục học thạc sĩ kiến trúc."
"Em đã lấy bằng tốt nghiệp chính quy rồi, sau này cũng có thể giúp anh chia sẻ công việc.
Với lại, điều quan trọng nhất là em muốn có con chứ không muốn học thạc sĩ kiến trúc nữa."
Đồng Kỳ Anh nói mà không ngượng ngùng.
Phó Quân Bác buồn cười nói: "Ừm, cũng đúng, hai chúng ta nên có một đứa con rồi.
Chờ khi nào anh quay lại, chúng ta sẽ có một đứa con với nhau."
"Điều đó...
có nghĩa là chúng ta sắp kết thúc "Tình yêu của Plato"
này hay sao?"
Đồng Kỳ Anh không nhịn được mà mở lời trêu chọc.
Ba năm trước, Phó Quân Bác bị phát hiện có khối u ác tính ở thận và phải làm phẫu thuật cắt bỏ.
Sau khi Đồng Kỳ Anh được xác định mẫu hình phù hợp, cô đã không ngần ngại trao một quả thận của mình cho Phó Quân Bác.
Bác sĩ khuyên cả hai kiêng quan hệ trong vòng một năm.
Nhưng thực tế họ kiêng một năm lại kiêng đến ba năm.
Kỳ thật, trong ba năm chung sống ở Úc, Đồng Kỳ Anh phải học đại học, Phó Quân Bác phải đi làm, khoảng thời gian hai người chung sống với nhau có thể đếm được trên đầu ngón tay, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiêu.
Các loại chi phí ở Úc lớn hơn nhiều so với ở thành phố Thuận Canh.
Trên thực tế, ông nội Phó Hoãng Khôn chỉ trả học phí cho Đồng Kỳ Anh trong một học kỳ.
Ngay cả đối với căn biệt thự mua ở Úc, ông nội Phó Hoãng Khôn cũng chỉ trả khoản tiền đặt cọc cho họ.
Sau đó, lại không thấy ông nội Phó Hoäng Khôn hỏi han về chuyện Đồng Kỳ Anh và Phó Quân Bác nữa.
Phó Quân Bác là kiểu đàn ông rất sĩ diện, cho dù ông nội Phó Hoäng Khôn có tiên, anh ấy cũng sẽ không chủ động xin tiền ông nội Phó Hoằng Khôn.
Đồng Kỳ Anh càng sẽ không mở miệng hỏi xin này nọ.
Sau khi nguồn tài chính bên phía ông nội Phó Hoằng Khôn bị cắt, học phí của Đồng Kỳ Anh, chỉ phí sinh hoạt của hai người và tiền góp nhà trở thành vấn đề lớn nhất giữa hai người.Chương 293: Con của anh ấy và cô ta Mặc dù Đồng Kỳ Anh đã có một chương trình vừa học vừa làm trong trường đại học, giúp Phó Quân Bác làm việc kiếm tiên trong công ty của anh ấy vào cuối tuần, kỳ nghỉ đông và hè, nhận học bổng mỗi học kỳ, nhưng hầu hết số tiền cần cho chi phí của họ vẫn là từ tiền lương của Phó Quân Bác.
Vì vậy, chỉ phí quá nhiều và quá ít thời gian chung sống, đây là lý do cơ bản khiến Đồng Kỳ Anh ngại học thạc sĩ.
"Ừm, đã đến lúc chúng ta kết thúc "Tình yêu của Plato"
này rồi!"
Phó Quân Bác trả lời đầy ẩn ý.
Nhất thời, Đồng Kỳ Anh ngượng ngùng đỏ mặt.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Phó Quân Bác, chuông cửa nhà vang lên.
Đồng Kỳ Anh đặt đĩa salad trái cây trên tay xuống, một mình đi về phía cửa, đầu tiên là đưa mắt nhìn qua mắt mèo, phát hiện là người quen, trong lòng bất chợt hơi rùng mình, trầm ngâm mở cửa.
"Kỳ Anh, đã lâu không gặp."
Lý Tư San mặc một chiếc váy màu tím sẫm, dáng người dong dỏng cao, một tay kéo vali, một tay treo túi xách, trong khi tay kia thì dắt tay một cậu bé đội mũ lưỡi trai, mang quần yếm denim và áo sơ mi Scotland.
Cậu bé ngẩng đầu, nhìn Đồng Kỳ Anh, rất lễ phép chào hỏi: *Con chào dì Ngay lúc cậu bé ngẩng đầu lên, Đồng Kỳ Anh mới nhìn rõ đứa nhỏ trông như thế nào.
Đường nét trên khuôn mặt vừa nhỏ vừa tròn của cậu nhóc đáng yêu như ngọc hông, đôi mắt to đen láy, mũi cao, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, ngoại trừ làn da quá tái nhợt nhìn có chút ốm yếu, đứa nhỏ này quả thật có vài phân rất giống Phó Quân Bác.
"Các người..."
Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, hoàn toàn không hiểu tại sao Lý Tư San lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô cùng với một đứa trẻ dường như chỉ khoảng hai tuổi.
"Kỳ Anh, cô có thể cho chúng tôi vào nhà nói chuyện được không?"
Giọng Lý Tư San trầm thấp mà nghẹn ngào.
Đồng Kỳ Anh mím môi, lại cúi đầu nhìn xuống đứa nhỏ bên cạnh Lý Tư San, sau đó nhường chö, làm động tác "mời"
với hai người Lý Tư San và cậu bé.
Lý Tư San và cậu con trai một lớn một nhỏ ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cậu bé trầm lặng đến lạ thường, không ồn ào náo nhiệt như những đứa trẻ cùng trang lứa.
Đồng Kỳ Anh lại cắt đĩa hoa quả, pha trà cho Lý Tư San, rót một cốc sữa tươi cho cậu bé.
Tiếp đó Lý Tư San lấy ra một đống tài liệu từ trong túi xách của mình và đưa cho Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh do dự một chút, sau đó câm lấy tài liệu do Lý Tư San giao cho, cẩn thận xem qua, trong lòng có chút nghỉ hoặc.
Trong dữ liệu, từ phiếu siêu âm đầu tiên khi khám thai cho đến tất cả các phiếu khám về tình trạng thể chất hiện tại của đứa trẻ đều được giữ lại.
Xót xa nhất là cháu bé này mới hai tuổi ba tháng nhưng lại mắc bệnh huyết sắc tố hay còn gọi là bệnh thalassemia.
Trong khi Đồng Kỳ Anh đang thương xót đứa trẻ, cô cũng tự hỏi tại sao tên của đứa trẻ lại được gọi là "Lý Tiểu Bác".
Đặc biệt là cậu bé này, cứ trừng mắt nhìn chằm chằm cô, càng ngày càng giống Thành Hưng của cô.
Thấy vậy, Đồng Kỳ Anh bắt đầu luống cuống, hai mắt không thể tập trung, ánh mắt lóe lên, hai tay đặt trên đầu gối run rẩy không tự chủ được.
Lý Tư San nhìn sắc mặt Đồng Kỳ Anh dân trở nên tái nhợt, vì vậy không định quanh co nữa mà nói thẳng vào vấn đề: "Đúng vậy, như cô đoán, Tiểu Bác là con của tôi và Quân Bác."
Giờ phút này, Đồng Kỳ Anh cảm giác như vừa nghe được tin dữ như sấm sét giữa trời quang, bàng hoàng, khó mà tin được nhưng không thế không tin.
"Trà, trà nguội rồi! Tôi pha một tách trà mới cho cô!"
Đôi môi Đồng Kỳ Anh khẽ run lên, lời nói của cô bật ra khỏi đôi môi tím tái.
Cô như đang chạy trốn, đứng dậy trước mặt Lý Tư San rồi vội vã rời đi vào bếp.
Bước vào phòng bếp, đứng trước cái thớt, Đồng Kỳ Anh chỉ cảm thấy trong nháy mắt mình như bị ngàn mũi tên xuyên thủng, máu tươi cuồn cuộn không ngừng trào ra khỏi trái tim.
Ngay sau đó, vô số con kiến xuất hiện trong lồng ngực, cản xé tim, gan, lá lách, phổi, thận của cô, cảm giác ngứa ran dâng lên từng đợt, nuốt chứng dây thần kinh đau đớn của khắp cơ thể.
Nhìn thấy vẻ bình tĩnh bất thường của Đồng Kỳ Anh, Lý Tư San đột nhiên cảm thấy lo lắng, cô ta không khỏi ngồi dậy khỏi ghế sô pha, đuổi theo đến cửa phòng bếp.
Giờ phút này, cô ta không còn có thể quan tâm đến tâm trạng của Đồng Kỳ Anh, vì cô ta muốn cứu con trai mình.
"Kỳ Anh, Tiếu Bác cần tế bào gốc tạo máu trong máu cuống rốn để điều trị.
Tôi không liên lạc được với Quân Bác, nên tôi mới cố hết sức tìm được đến chỗ này."
Lý Tư San đi đến phía sau Đồng Kỳ Anh, khóc nức nở mà nói.
Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, nhưng trong tay lại cầm chặt ly thủy tỉnh, năm ngón tay đã trắng đỏ trông thấy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Đứa nhỏ kia...
cô có được như thế nào?"
".."
Gả thể xác và tinh thần của Lý Tư San đều đơ ra, đột nhiên im lặng.
"Sao vậy? Cô đã chủ động tới cửa rồi.
Đến giờ phút này, cô còn định dám làm mà không dám nhận hả?"
Đồng Kỳ Anh đột nhiên xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Tư San, lạnh lùng chất vấn.