Ngay cả khi Quân Bác và nhà họ Lý hợp tác, tất cả tài liệu mà họ trao đổi đều là tên của Lý Dạ Lạc, ba chữ "Lý Tư San" cũng không thể tìm thấy.
Hơn nữa, vừa rôi khi ông cụ Phó Hoằng Khôn gặp mặt họ, đề cập đến "Dự án quân sự thành phố Viễn Dương", vị chủ tịch Lý kia lại phủi sạch mọi trách nhiệm của mình, nói rằng ông ta hoàn toàn không biết gì về việc này, mọi việc đều do con trai Lý Dạ Lạc của ông ta làm.
Gừng càng già càng cay, vào thời điểm mấu chốt ngay cả con ruột của mình cũng có thể "bán đứng" được.
Dù chuyện này Quân Bác có phạm sai lầm, ông nội tuy bề ngoài lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng trong thâm tâm, ông vẫn cố gắng nghĩ cách bảo vệ Quân Bác.
"Tớ đã nghe chính miệng cô cả nhà họ Lý nói, đây còn không phải là bằng chứng sao?"
Nhiên Hoàng Minh Thẳng thắn trả lời.
"Cô ta nói cô ta có quan hệ với Quân Bác, bây giờ cô ta lại đang xúi giục bố mẹ cô ta đến bàn chuyện liên hôn với ông nội tớ, muốn kết hôn với tớ.
Cậu nói xem, có thể tin những gì Lý Tư San nói không?"
Phó Quân Tiêu nheo mắt, không đồng tình phản bác lại.
Ngay khi Nhiên Hoàng Minh không biết nên nói gì, Phó Quân Tiêu nói tiếp: "Tất nhiên, về chuyện này không có lửa làm Sao có khói."
"Cậu đã biết rồi!"
Loading...
Nhiên Hoàng Minh không khỏi nhíu mày.
Phó Quân Tiêu cười khố: "Nếu tớ biết rồi thì sao?"
"Nếu cậu đã biết rồi thì phải hành động đi chứ! Người phụ nữ cậu yêu, cậu phải tự mình đấu tranh để giành lấy."
Nhiên Hoàng Minh nóng lòng nói.
Phó Quân Tiêu lại không cho là vậy nói: "Cô ấy không yêu tớ, trong tìm cô ấy cũng không ở tớ, giành lấy thể xác thì có ích lợi gì?"
"Cho nên cậu định mặc kệ?"
Nhiên Hoàng Minh vô cùng ngạc nhiên.
Phó Quân Tiêu mỉm cười, không rõ có ý gì, cũng không nói gì nữa.
Trên thực tế, bất kể Quân Bác có ngoại tình hay không, nhưng bây giờ Quân Bác đã hạ quyết tâm ở bên Kỳ Anh, hơn nữa, Kỳ Anh một lòng hướng vê Quân Bác, nếu Phó Quân Tiêu lại cưỡng ép nhúng một chân vào, há chẳng khác nào anh trở thành "kẻ thứ ba".
Bây giờ, quyết định tốt nhất đối với anh chính là nhắm mắt làm ngơ.
Khi Phó Quân Tiêu quay trở lại sân phụ của mình, anh thấy đèn trong nhà chính không sáng, bèn gọi điện thoại cho quản gia hỏi xem cậu hai và mợ hai có ở trang viên lớn của nhà họ Phó hay không.
Quản gia sau đó thông báo rằng cậu hai Phó Quân Bác và mợ hai Đồng Kỳ Anh đã thu dọn hành lý đến từ biệt ông cụ Phó Hoằng Khôn, bọn họ đã quyết định ở trong một khách sạn gần sân bay, ngày mai sẽ khởi hành bay thẳng đến Úc.
Thế cho nên...
Lúc trong phòng khách, là lần cuối cùng anh nhìn thấy cô, phải không? Nghĩ đến đây, Phó Quân Tiêu vô thức chạm vào chiếc vòng lụa màu xanh trên cổ tay, anh chưa bao giờ tháo chiếc vòng này ra kể từ khi nó được đeo trên cổ tay anh.
Bây giờ, có phải nên gỡ xuống rồi không? Nhưng...
Anh nhận ra, anh chung quy không thể lay chuyển được trái tim cố chấp của chính mình.
Thôi thì cứ như vậy, giữ lại nó sống cho hết phần đời còn lại là được rồi...
"Kỳ Anh, bánh đào ở thành phố Cung Huy rất ngon.
Anh đi mua một ít, ngày mai chúng ta mang nó đến Úc ăn."
Vừa đến phòng khách sạn, khi Đồng Kỳ Anh đang chuẩn bị sắp xếp quần áo đi tảm, bỗng Phó Quân Bác vội vã nói.
Đồng Kỳ Anh không nghĩ nhiều mà cầm quần áo vừa đi tới cửa phòng tắm vừa cười đáp: "Được!"
Còn con chó phốc Tiểu Ái thì "vù"
một cái, lao vào phòng tắm, có vẻ như muốn tắm chung với cô chủ Đồng Kỳ Anh.
Nhìn thấy Đồng Kỳ Anh đóng cửa phòng tắm, Phó Quân Bác mới câm ví và điện thoại di động, rời khỏi phòng.
Anh ấy quả thực đã đến cửa hàng Tô Tâm ở phía đông thành phố Cung Huy để mua bánh đào, nhưng đồng thời cũng đi gặp một người.
Quân Bác, nếu anh không đến gặp em lúc chín giờ rưỡi, em sẽ cắt cổ tay tự sát trong phòng 808 của khách sạn Cung Huy - Lý Tư San.
Đối diện với cửa hàng bánh đào Tô Tâm là khách sạn Cung Huy.
Phó Quân Bác không ngờ Lý Tư San lại dây dưa không dứt với mình, anh ấy rõ ràng đã chặn số điện thoại của cô ta, nhưng không ngờ rằng cô ta lại đối số khác để gửi tin nhắn cho anh ấy.
Phòng 808.
Phó Quân Bác đúng giờ bấm chuông cửa.
Một lúc sau, cánh cửa mở ra.
Phó Quân Bác chưa kịp định thần thì một bàn tay ngọc ngà thon dài bất ngờ kéo anh ấy vào phòng.
Một tiếng "bing", cánh cửa tự động đóng lại.
Phó Quân Bác nhìn kỹ, thấy Lý Tư San chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng.
Che từ phần ngực đến phần mông, màu trắng chói lòa ở những phần còn lại đung đưa trước mắt anh ấy.
Phó Quân Bác thoạt nhiên cau đôi mày kiếm, vẻ mặt không vui.
Thực ra trong lòng anh ấy rõ ràng biết cô ta đang lừa đối mình, nhưng không biết vì sao, anh ấy vẫn lựa chọn đến gặp cô ta lần cuối.
Lý Tư San kiễng chân, duỗi hai tay ra, rướn người ôm cổ Phó Quân Bác, yêu kiều nói: "Quân Bác, em biết, trong tim anh vẫn có em. Em có thế tác thành cho anh và Kỳ Anh đến Úc sống bên nhau, nhưng anh có thể cho em một đứa con được không?"
"Cô điên rồi!"
Phó Quân Bác không chút do dự gỡ tay Lý Tư San ra, lùi lại một bước.
Lý Tư San nước mắt lưng tròng đi về phía trước, đưa tay giữ ngực mình, khóc lóc kế lế: "Lý Tư San em đây, cả đời này chỉ yêu một người đàn ông là anh. Em đã cho anh tất cả, em chỉ muốn anh cho em một đứa con, yêu câu này lẽ nào rất quá đáng sao?"