Đồng Kỳ Anh thấy mình không thông minh hơn người khác, nên cô cũng chẳng cần phải dùng mưu trí làm gì, cô lấy một ít thuốc từ trong "Dạ Hoặc", đánh lừa Hà Tuân Định, cạy được vài thứ từ miệng anh ta, sau đó lại giao nộp cho đồn cảnh sát, chung quy cũng có chỗ hữu dụng.
"Tại sao không nói nữa?"
Phí Ngọc Nam nhướng mày, cố ý kéo dài câu hỏi.
Đồng Kỳ Anh tỉnh táo lại, không chút do dự từ chối: "Tôi không quen cậu chủ Liên!"
"Ô, nếu đã như vậy, chúng ta không thể hợp tác được!"
Phí Ngọc Nam nói.
Đồng Kỳ Anh thử cố gắng thương lượng, nghiêm túc nói: "Ông có thể bàn với tôi những điều kiện khác!"
"Bây giờ tôi chỉ có điều kiện này để bàn với cô, nếu cô thấy được thì bàn, không được thì có thể rời đi!"
Phí Ngọc Nam đưa tay ra hiệu cô có thể rời đi ngay lập tức.
Đồng Kỳ Anh bị bức đến mức bất lực, do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn đồng ý yêu cầu của Phí Ngọc Nam.
Hai người bắt tay giao kèo.
Phí Ngọc Nam mỉm cười dương dương tự đắc.
Đồng Kỳ Anh xách túi, đứng dậy rời đi.
Ông ta đã giao hẹn, chỉ cần cô ngăn được việc "Dạ Hoäc"
bị buộc phải tạm ngừng để chấn chỉnh việc kinh doanh, ông ta sẽ cho cô thuốc.
Sau khi Đồng Kỳ Anh rời khỏi "
Dạ Hoặc ", cô suy tính một lúc, đi đến một bốt điện thoại công cộng, thả một đồng xu vào gọi cho anh cả Phó Quân Tiêu.
Cô gọi đến lần thứ năm, Phó Quân Tiêu mới bắt máy.
Không đợi bên kia lên tiếng trước, Đồng Kỳ Anh đã nói: "Cậu chủ Liên, xin chào, tôi là Tạ Liên"
Khi Phó Quân Tiêu nghe thấy giọng nói này, anh ngơ ra một lúc, rõ ràng là giọng của Kỳ Anh, tại sao cô lại dùng điện thoại công cộng để gọi anh, còn dùng cái tên "Tạ Liên"? Cũng đúng, cô không biết rằng anh đã biết thân phận của cô, cho nên bây giờ đừng vạch trần cô, xem thử cô muốn làm gì.
"Tìm tôi có chuyện gì?"
Phó Quân Tiêu cố ý nói giọng lạnh lùng, tỏ vẻ rất kiêu ngạo.
Đồng Kỳ Anh lại bị bất ngờ nhướng mày, hoàn toàn không biết mình đã bị anh cả Phó Quân Tiêu phát giác.
"Liên quan đến chuyện "Dạ Hoặc"
bị đóng cửa để chỉnh đốn lại việc kinh doanh, cậu chủ Liên có thể giúp tôi một việc không?"
Đồng Kỳ Anh nhỏ nhẹ hỏi.
Phó Quân Tiêu cầm điện thoại di động trong tay, trầm ngâm ngồi trong văn phòng tổng giám đốc.
Bởi vì mấy ngày lưu lại thành phố Cung Huy, cho nên bây giờ anh phải tăng ca để đọc cho xong mớ tài liệu còn ứ đọng.
Chuyện "Dạ Hoặc"
bị đóng cửa để chỉnh đốn lại việc kinh doanh bắt nguồn từ loại thuốc mà Tô Hoài Lan mang về.
Mặc dù sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng cũng có thể nhân cơ hội này để tìm ra nguồn gốc của loại thuốc cấm kia.
Thấy đầu dây bên kia hồi lâu không lên tiếng, Đồng Kỳ Anh đành phải lười biếng nói: "Xem ra ngay cả cậu chủ Liên không làm được chuyện này, vậy tôi làm phiền rồi"
"Muốn tôi giúp thì phải trả giá, cô nhờ tôi giúp cô ngăn cản "Dạ Hoặc"
bị chỉnh đốn việc kinh doanh, vậy cô có ích gì cho tôi?"
Phó Quân Tiêu kìm nén tính khí, giọng nói như phím D của đàn Cello, vừa có từ tính lại mang chút bốn cợt.
Anh muốn làm gì? Đồng Kỳ Anh phút chốc không thể hiểu được suy nghĩ của anh cả Phó Quân Tiêu.
Nhưng bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ lưỡng, Đồng Kỳ Anh cũng có thể đoán ra được.
Anh cả cái gì cũng không thiếu! Cô chỉ là một ca sĩ ở hộp đêm, có thể mang lại lợi ích gì cho anh đây? Vậy lợi ích duy nhất là...
Bán thân! Tô Hoài Lan là người phụ nữ của anh cả, Lý Tư San cũng là người phụ nữ của anh cả, chẳng lẽ anh cả vẫn muốn phụ nữ sao? Vừa nghĩ đến điều này, Đồng Kỳ Anh nhớ lại trước đây, mỗi khi anh cả Phó Quản Tiêu gặp cô, luôn nhìn cô với vẻ dục cầu bất mãn, cô không khỏi hoảng sợ nuốt nước bọt.
Trong tiềm thức Đồng Kỳ Anh đã có một sự hiểu lầm sâu sắc về Phó Quân Tiêu, bản thân Phó Quân Tiêu lại không biết điều đó, nhưng cho dù anh có biết, anh cũng không quan tâm.
Bởi vì, anh đã có ý đế cho cô biết, từ trước đến giờ, anh chỉ động vào một mình cô, chỉ yêu một mình cô, cũng chỉ hôn một người là cô, nhưng những điều này có ý nghĩa gì nữa đâu? Vì cô đã không còn thuộc về anh nữa, không phải sao? "Cậu chủ Liên, cứ xem như tôi nợ anh một ân tình, được không?"
Đồng Kỳ Anh định lảng tránh chủ đề này.
Nhưng Phó Quân Tiêu lại cố ý tiếp tục trêu chọc cô: "Tôi là một doanh nhân, người làm kinh doanh, sẽ không biết cho thiếu nợ ân tình là như thể nào đâu"
"Cậu chủ Liên, tôi chỉ là một ca sĩ trong hộp đêm mà thôi! Tôi chẳng có gì tốt để làm ăn với anh.
Lý do tôi gọi cho anh cũng chỉ là ôm lòng hy vọng thử xem sao.
Nhưng có vẻ tôi đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng cậu chủ Liên rôi!"
Đồng Kỳ Anh cau mày nói.
Phó Quân Tiêu lạnh nhạt đáp: "Cô đối với tôi mà nói, sao lại không có lợi chứ.
Đêm nay, bên gối của tôi thiếu một người phụ nữ ngủ cùng.
Cô lên văn phòng tổng giám đốc ở tầng cao nhất của tập đoàn Phó thị.
Làm tôi thỏa mãn, thì tôi cũng sẽ làm thỏa mãn cô"
Gì? Anh cả đã về thành phố Thuận Canh rồi sao? Nhưng cũng phải nói rằng, người đàn ông này thực sự...
Đồng Kỳ Anh càng nghe càng tức, nhưng tại sao cô phải tức giận? Bây giờ cô đang cầu xin anh giúp đỡ.
Đồng Kỳ Anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu chủ Liên không phải chỉ cần một người phụ nữ đến ngủ cùng anh sao> Không thành vấn đề! Vậy thì cậu chủ Liên đêm nay hãy đợi ở văn phòng tổng giám đốc của anh đi!"
Cô nói xong liền cúp điện thoại.
Cần một người phụ nữ ngủ cùng phải không?