Đồng Kỳ Anh cảm thấy, tuy rãng bản thân là đứa nhỏ lớn lên ở trong núi, nhưng cô lại chưa bao giờ thấy tự ti vì xuất thân của mình.
Trong lòng cô, bà ngoại vẫn luôn là siêu anh hùng vĩ đại.
Không những có thể làm đồ ăn ngon cho cô, còn có thể làm đồ chơi cho cô nữa.
Ngay cả khi cô bị bệnh, bà ngoại cũng có thể chữa bệnh cho cô.
"Vậy bà ngoại em, ngoài việc truyền thụ y thuật cho em ra, còn truyên thụ y thuật cho ai nữa không?"
Phó Quân Tiêu thử thăm dò hỏi.
Đồng Kỳ Anh lập tức trả lời không cần nghĩ ngợi: "Bà ngoại dạy y thuật cho em, chỉ là một vài đơn thuốc cấp cứu cho mấy bệnh nhỏ lặt vặt bình thường.Sau đó dạy cho mẹ em y học và dược lý, vì vậy mẹ em mới mở một hiệu thuốc.Sau đó là dì út em.Dì ấy không có hứng thú gì với y thuật, cho nên bà ngoại cũng không dạy gì cho dì.Hơn nữa dì được gả cho một gia đình tốt, không cần phải học y theo bà ngoại.Muốn nói người chân chính được hưởng sự dạy dỗ thì đó là dì hai em.Dì hai là người có tương lai nhất trong ba chị em bọn họ.Dì không chỉ thi vào đại học y khoa mà còn trở thành bác sĩ quân y nữa.Tuy rằng lúc nhỏ em không được gặp dì hai mấy lần, nhưng em nghe bà ngoại kế, trước khi bà dẫn em đi, bà vẫn luôn dẫn dì hai ra ngoài khám bệnh.Cho nên y thuật của dì hai em nhất định còn cao hơn bà ngoại em nữa."
"Dì hai em có biết cổ thuật không?"
Phó Quân Tiêu lơ đãng nhíu mày, thâm trầm hỏi han.
Đồng Kỳ Anh gật đầu nói tiếp: "Chỗ chúng em gọi bà ngoại là vu y, trước kia dì hai ở bên cạnh bà ngoại, đương nhiên cũng hiểu cổ, cái này chẳng có gì kì lạ cả"
"Vậy Kỳ Anh em có biết không?"
Phó Quân Tiêu có chút đăm chiêu hỏi.
Đồng Kỳ Anh hơi lắc đầu, đột nhiên cô nhớ lại chuyện ngày đó anh cả bị người ta bỏ thuốc, bỗng dưng trong lòng thấy sợ hãi.
Rất rõ ràng, ngày đó anh cả bị bỏ thuốc, là một loại cỏ đến từ chỗ của bọn cô.
Trong quyển "Nhật ký hành nghề y"và "Thiên thảo tập"của bà ngoại có ghi lại, vì vậy cô mới nửa tin nửa ngờ.
Đồng Kỳ Anh vừa ăn bánh sữa ngựa, vừa có chút nghi ngờ nhìn Phó Quân Tiêu.
Giờ phút này trong lòng cô đang nghĩ, anh cả hẳn sẽ không nghi ngờ cô là người hạ cổ với anh đó chứ? Hơn nữa nghe ý Quân Bác đêm hôm trước, anh cả và Quân Bác đang âm thầm phân cao thấp.
Nếu như anh cả xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, người thừa kế của Tập đoàn Phó thị và biệt thự nhà họ Phó đương nhiên sẽ rơi trên người Quân Bác.
Cho nên nếu anh cả đề phòng Quân Bác, vậy thì đề phòng cô cũng là lẽ đương nhiên.
Nhưng loại chuyện tình mưu hại đến tính mạng người khác như thế này, Đồng Kỳ Anh cô sẽ không làm.
"Anh cả, bà ngoại em chỉ dạy em làm thế nào để cứu người, chưa bao giờ dạy em làm thế nào để hại người! Cho nên..."Đồng Kỳ Anh muốn nói lại thôi, đột nhiên phát hiện loại lời giải thích cho bản thân này quả thực chính là loại ảo tưởng "không đánh tự khai, vừa ăn cắp vừa la làng."
"Em nghĩ đi đâu vậy hả?"
Đôi mắt đen nhánh của Phó Quân Tiêu hơi nheo lại, nhất thời không nhịn được cười.
Đồng Kỳ Anh cười xấu hổ, tiếp tục cầm bánh sữa ngựa đưa lên miệng nhấm nháp.
Cô thật sự mong là bản thân cô nghĩ nhiều.
Phó Quân Tiêu thâm ý sâu xa nhìn Đồng Kỳ Anh ăn đồ ăn, cảm thấy dù là khi nào, ở trong mắt trong lòng anh, cô đều có bộ dáng vô cùng đáng yêu.
"Tùy tiện ăn lửng bụng là được rồi.Đợi đến giờ cơm trưa lại có nhiều món ngon hơn."
Phó Quân Tiêu kìm lòng không được mỉm cười, nâng tay nhéo mũi Đồng Kỳ Anh đầy cưng chiêu.
Theo bản năng Đồng Kỳ Anh vội né tránh, hai mắt mở to, giật mình trừng mắt nhìn Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu cứng đờ thu tay lại, ý cười trên mặt đần biến mất.
"Cậu cả, mợ cả, sao hai người lại ở trong phòng bếp vậy?"
Đột nhiên từ ngoài cửa vang lên tiếng chất vấn buồn bực, phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đầu bếp trảng đi về phía này, vội vàng nhét cái đĩa trong tay mình vào tay Phó Quân Tiêu.
Vì vậy, sau khi đầu bếp đi vào trong, nhìn thấy chính là cậu cả đang ăn vụng bánh sữa ngựa điểm tâm của bữa trưa mà ông ấy đã chuẩn bị.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy đầu bếp cong miệng cười.
Nhìn bộ dạng này, có vé như ông ấy đã nhầm cô thành Tô Hoài Lan.
Phó Quân Tiêu bình tĩnh đặt cái đĩa xuống, hiểu ý cười nói: "Chú Dịch, hương vị của bánh sữa ngựa không tôi "
"Thằng nhóc này, lúc còn bé vẫn vào phòng bếp của chú ăn vụng đồ ăn, đã thành ngựa quen đường cũ rồi.
Lớn vậy rồi còn dân cả vợ tới cửa ăn vụng cũng không biết thẹn.
Cái khóa đồng trên cửa của chú, lần này cháu không cạy hỏng của chú chứ?"
Đầu bếp Dịch hòa nhã dễ gần trêu ghẹo nói.
Đồng Kỳ Anh giật mình, có chút khó tin nổi nhìn sang Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu đương nhiên biết đâu bếp Dịch nhận sai người, đơn giản đâm lao phải theo lao, mỉm cười bâng quơ nhẹ nhàng trả lời: "Lân này không đâu.
Cháu dẫn vợ cháu đến cảm nhận một chút, hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp ở trong phòng bếp của chú Dịch lúc còn nhỏ thế nào."
"Được rồi được rồi.Hai người các cháu đi chỗ khác chơi đi, bây giờ chú phải chuẩn bị làm cơm trưa rồi."
Đầu bếp Dịch cười ha hả, bắt đầu hạ lệnh đuổi khách.
Phó Quân Tiêu lịch sự gật đầu nhẹ với người đàn ông trung niên, sau đó vươn tay nắm lấy tay Đồng Kỳ Anh, kéo cô đi ra khỏi phòng.
"Anh cả, tại sao lúc còn nhỏ anh lại vào phòng bếp ăn vụng thế?"
Đồng Kỳ Anh thấp giọng khó có thế tin hỏi.