Có điều, sau khi lái xe tới nơi thì bảo chỉ thấy hành lý của cô chứ không thấy người đâu cả, vì thế nên anh thấy lo, phải tự mình đến đây xem thế nào.
Nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện như này...
Anh không quan tâm cái người đã chết kia có liên quan gì đến cô, nguyên nhân dẫn tới cái chết có dính dáng đến cô hay không, nhất định anh sẽ đưa cô ra khỏi chỗ này.
Phó Quân Tiêu không muốn Kỳ Anh dính líu quá sâu đến việc này, anh lại càng không muốn nhìn thấy cảnh cô bị cảnh sát đưa vào đồn trông giống như tội phạm bị tra hỏi, lấy khẩu cung.
Cô là người trong lòng anh, được anh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao anh có thể cho phép người ta làm vậy với cô được cơ chứ.
Chỉ cần anh nói một câu thì chắc chắn không một kẻ nào dám động tới một sợi tóc của cô.
"Chính Hà Tuân Định là kẻ đã gọi người tới đánh chết người kia! Hai người bọn họ..."
Đồng Kỳ Anh giọng nghẹn ngào, nhưng vẫn cố gắng để nói hết.
Có điều, cô còn chưa nói xong đã bị Phó Quân Tiêu lạnh lùng ngất lời: "Kỳ Anh, đủ rồi! Anh nói này, chuyện này không liên quan gì đến em hết! Cảnh sát khắc sẽ có cách điều tra rõ ràng vụ việc! Em không cần phải nói nhiều làm gì đâu!"
"Cơ mà, anh cả, do em nên anh ấy mới...Ưm..."
Đồng Kỳ Anh chưa kịp nói xong đã bị Phó Quân Tiêu giơ tay lên bịt kín miệng cô lại.
Anh ấn cô vào tường, bàn tay bịt kín miệng cô, nước mắt cô chảy dài trên những ngón tay anh.
Đồng Kỳ Anh bất mãn, tức giận trợn mắt lên trừng Phó Quân Tiêu, trong mắt cô tràn đầy sự phẫn nộ và cả đau thương, trông còn dữ dội hơn cả ánh mắt anh nhìn cô ngày hôm đó.
Nếu có thể thì nhất định anh sẽ hôn cô, hôn đến độ cô không thể nói bất cứ một lời nào nữa mới thôi.
Nhưng ngay tại giờ phút này, anh không thể làm điều ấy với cô được.
Lý trí không ngừng nhắc nhở anh một sự thật, cô là em dâu của anh, cô cực kỳ ghét, thậm chí phải nói là hận những hành động thân thiết của anh với cô.
Phó Quân Tiêu không muốn làm cho Đồng Kỳ Anh không vui, nhưng chuyện lần này có liên quan đến mạng người nên nhất định cô phải nghe theo anh mới được.
"Kỳ Anh, anh nói lại lần cuối cùng.Vụ án này không hề dính dáng đến em, biết chưa hả? Nếu như em còn lãm lời thì đừng trách anh không khách khí đấy!"
Phó Quân Tiêu nói thật nhanh.
Đồng Kỳ Anh cảm thấy mũi mình đau nhức, những giọt nước mắt tròn xoe, to như những hạt đậu nối đuôi nhau chảy ra từ đôi mắt cô.
Cô khóc khiến anh cảm thấy đau lòng vô cùng.
Phó Quân Tiêu từ từ buông tay ra, nhìn Đồng Kỳ Anh đây yêu thương nhưng anh không biết phải làm thế nào để an ủi cô.
Đồng Kỳ Anh tựa lưng vào vách tường, giơ hai tay lên che mắt lại, òa khóc, lạc cả tiếng.
Nhưng giờ không phải là lúc tiếp tục ở lại chỗ này.
Chuyện này sẽ mau chóng lan ra khắp trường rồi sẽ có học sinh kéo tới vì tò mò và hóng hớt, cộng với cả đám nhà báo bên truyền thông nữa tụ tập ở bên dưới.
Phó Quân Tiêu quả quyết bế bổng Đồng Kỳ Anh lên, nhanh chân bước ra khỏi dãy nhà số bốn.
Sau khi trở về biệt thự nhà họ Phó, Phó Quân Tiêu gọi một người giúp việc nữ làm việc cẩn thận, chụ đáo tới chăm sóc cho Đồng Kỳ Anh.
Còn Đồng Kỳ Anh nếu không khóc thì là ngồi đờ người ra, người giúp việc nữ kia phải giúp cô tắm táp thay quần áo.
Sau khi rời khỏi phòng của Đồng Kỳ Anh, người giúp việc nữ kể lại tình hình của cô cho Phó Quân Tiêu biết, anh nghe xong thì thấy không yên lòng, định tự mình tới chăm sóc cho cô nhưng đúng lúc ấy anh lại nhớ ra là người mà cô cần nhất ở thời điểm hiện tại không phải anh mà là Quân Bác.
Phó Quân Tiêu chau mày, đứng trước cửa phòng Đồng Kỳ Anh do dự mới rồi mới quyết định xoay người đi gọi điện thoại cho em trai mình là Phó Quân Bác.
"Quân Bác, vừa nãy Kỳ Anh gặp phải vụ học sinh bị giết ở trường đại học Cung Huy nên giờ cảm xúc của em ấy không có được ổn định, em ấy cần có em ở bên."
Sau khi nối được máy, Phó Quân Tiêu nói thẳng vào việc chính, không quanh co lòng vòng.
Phó Quân Bác chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời: "Kỳ Anh nhát gan, gặp chuyện như vậy chắc chắn là em ấy thấy sợ lắm.Anh trai, anh an ủi, lên tinh thân cho em ấy giúp em với nhé.Giờ em đang lái xe, lát nữa em còn phải tới công ty để sửa bản kế hoạch nữa.Em không có cách nào để tới ở bên em ấy được cả, nên là Kỳ Anh đành phải nhờ anh với chị dâu chăm sóc giúp em rồi."
"Quân Bác, anh thấy là em tự mình về nhà có vẻ tốt hơn đấy."
Phó Quân Tiêu chau mày kiếm lại.
Phó Quân Bác quả quyết từ chối: "Anh cả, em thật sự rất bận.Cứ vậy nhé, em còn đang lái xe, không tiện để nghe điện thoại lâu đâu."
"Được rồi! Anh biết rồi, em cứ làm việc đi."
Phó Quân Tiêu trả lời.
Phó Quân Bác lập tức cúp điện thoại luôn.
Nhưng vấn đề là Phó Quân Tiêu nghĩ mãi không ra tại sao Quân Bác lại có thể bận rộn tới vậy được cơ chứ.
Rõ ràng là anh đã phân rất nhiều hạng mục trong tập đoàn cho chú họ Lãnh Huân Sách làm rồi cơ mà, đáng ra mấy ngày này Quân Bác phải khá là rảnh rỗi mới phải chứ.
Phó Quân Bác không chịu về, Đồng Kỳ Anh thì cứ ngồi ngẩn người một mình ở trên giường, Phó Quân Tiêu đứng ở ngoài cửa mãi không dám vào.
Đồng Kỳ Anh mặc váy ngủ màu trắng ngồi trên giường, tóc dài xõa tung, hai tay ôm lấy đầu gối mình, cằm gác lên trên gối, mắt dại ra nhìn về đằng trước.
Hình ảnh Mã Anh Vũ trước khi chết, còn cả những lời nói của anh ta nói với cô trước lúc đó nó, từng chút từng chút một kéo về chạy trong tâm trí cô.
Anh ta chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong đời cô thôi, thậm chí, gần như cô với anh ta chưa từng xuất hiện ở cùng một chỗ nữa, nhưng tại sao anh ta lại phải chết vì cô cơ chứ? Vì sao anh ta lại muốn đánh nhau với Hà Tuân Định vì cô vậy? Anh chẳng phải là người đặc biệt của cô, thậm chí là sau khi cô rời khỏi đại học Cung Huy, hai người họ chưa từng liên lạc với nhau một lần nào cả, vậy thì tại sao anh ta lại làm như vậy chứ? Trong phòng, từ thân xác cho tới tâm trí, Đồng Kỳ Anh đều cảm thấy kiệt quệ.
Ngoài phòng, Phó Quân Tiêu không biết những gì đang diễn ra ở trong phòng, chỉ biết im lặng chờ đợi.