Tô Hoài Lan căm hận Đồng Kỳ Anh, tại sao Đồng Kỳ Anh cô có thể có được trái tim của Phó Quân Tiêu còn cô ta thì lại không.
Nhiên Hoàng Minh ngửi thấy mùi vị chua xót trên người Tô Hoài Lan, hơn nữa vị chua xót này còn khiến cho anh ta cảm thấy buồn bực.
Tại sao Tô Hoài Lan lại ghen ty với Đồng Kỳ Anh sao? Nhiên Hoàng Minh nghĩ thầm, đôi mắt gian liếc nhanh, vô thức nhìn về phía Phó Quân Tiêu.
Anh ta mơ hồ cảm giác được giữa Phó Quân Tiêu và hai người phụ nữ này đang có câu chuyện gì đó mà người làm anh em này không biết.
Nhưng thật sự càng ngày càng thú vị rồi đây.
Ngôi nhà đang vắng vẻ thoáng cái vì sự xuất hiện của hai người phụ nữ này mà trở nên náo nhiệt hẳn.
“Kỳ Anh, cô tiếp xúc với thảo dược quanh năm, có vài vấn đề tôi rất muốn xin cô chỉ bảo.” Nhiên Hoàng Minh không tiếp cận Tô Hoài Lan nữa, nháy mắt anh ta lại nhìn về phía Đồng Kỳ Anh, nói ra những chuyện mà bản thân mình thấy hứng thú.
Đồng Kỳ Anh cười ngại ngùng đáp lại: “Xin chỉ bảo thì tôi không dám nhưng tôi có thể nói những điều tôi biết cho anh” “Vậy thì đến phòng thí nghiệm của tôi ngồi đi, chúng ta từ từ nói chuyện.” Nhiên Hoàng Minh mỉm cười, giơ tay chỉ về hướng trên lầu, sau đó đưa tay ra nghênh đón Đồng Kỳ Anh: “Mời!” Đồng Kỳ Anh mím môi, gật đầu đi theo Nhiên Hoàng Minh.
Lúc Nhiên Hoàng Minh đi ngang qua bên cạnh Phó Quân Tiêu, anh mau chóng thấp giọng nói: “Đừng giở trò với Kỳ Anh.” Nhiên Hoàng Minh không nhịn được cười đáp lại: Yên tâm đi! Tớ không có hứng thú với phụ nữ đã có gia đình, chỉ hứng thú với những kiến thức về thảo được mà cô ấy biết thôi.” Phụ nữ đã có gia đình, sáu chữ này giống như sáu mũi kìm châm đột ngột đâm sâu vào tim gan Phó Quân Tiêu.
Tựa như tất cả mọi người đều đang nhắc nhở anh, Đồng Kỳ Anh đã là em dâu của anh để cho anh không còn mơ mộng hão huyền với cô nữa. ngôn tình ngược
Phó Quân Tiêu chỉ cảm thấy thật đau lòng cho nên anh lặng im không nói lời nào.
Trái lại Tô Hoài Lan rất bất ngờ, Nhiên Hoàng Minh không những sống ở đây, hơn nữa anh ta còn có cả phòng thí nghiệm ở đây.
Mặc dù lai lịch của Nhiên Hoàng Minh khiến cho Tô Hoài Lan cảm thấy tò mò nhưng trực giác của cô ta mách bảo rằng, Nhiên Hoàng Minh này không phải là loại người dễ chọc vào.
Ở trong cái nhà này, hình như thím Lưu không chào đón cô ta cho lắm, thái độ của Đồng Kỳ Anh đối với cô ta cũng không thân thiết được như trước kia, Phó Quân Tiêu thì lúc nào cũng lạnh nhạt còn đối với Nhiên Hoàng Minh, cô ta phải đề phòng mọi lúc mọi nơi.
Tô Hoài Lan cảm thấy bản thân mình giống như bị cô lập ở trong cái nhà này, trong lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu, tất cả những điều này đều là Đồng Kỳ Anh gây nên cho cô ta.
Sau này, cô ta nhất định sẽ từ từ đòi lại tất cả từ Đồng Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu thấy Nhiên Hoàng Minh và Đồng Kỳ Anh cùng nhau lên lầu liền rút cánh tay mình ra khỏi tay Tô Hoài Lan.
Tô Hoài Lan vẫn không chịu buông tha lại khoác chặt lấy cánh tay Phó Quân Tiêu, bĩu đôi môi đỏ mọng của mình nũng nịu nói: “Quân Tiêu, tối nay để em ngủ cùng anh nhé, có được không? Người ta ngủ một mình sợ lãm!” “Cút!” Phó Quân Tiêu một lân nữa hất tay Tô Hoài Lan ra, không thèm nhìn cô ta lấy một cái, hướng thẳng về phía cổng chính mà đi.
“Quân Tiêu, muộn như này anh còn muốn đi đâu nữa?” Tô Hoài Lan méo cả miệng, bực bội giậm chân.
Phó Quân Tiêu hoàn toàn không quan tâm đến lời nói của cô ta, đi thẳng ra cổng mà không ngoảnh đầu lại.
Sau khi Đồng Kỳ Anh cùng Nhiên Hoàng Minh bước vào phòng thí nghiệm của anh ta, cô liên bị cách bày trí của căn phòng làm cho kinh ngạc đến mức không nói lên lời.
Trên tấm bảng trắng treo trên bức tường còn đang viết dở một vài công thức phân tích nguyên tố hóa học mà cô không hiểu được, trên những dãy kệ màu trắng được sắp xếp ngay ngắn còn bày những chiếc lọ đựng mẫu xét nghiệm nội tạng người, trên mấy cái bàn, những lọ thuốc thử hóa học to nhỏ, dài ngắn, từng lọ từng lọ một được trưng bày ở trên kệ.
Ngay cả bên trong chiếc lồng sắt màu trắng hình chữ nhật ở bên kia cửa sổ còn nuôi một vài chú chuột bạch đáng yêu.
Đồng Kỳ Anh rất có hứng thú với loài động vật nhỏ này, lúc vừa mới bước đến trước cái lông chuẩn bị khom lưng chơi đùa với mấy chú chuột bạch thì bị Nhiên Hoàng Minh gọi lại.
“Cô đừng đứng gần bọn chúng quá, sẽ ảnh hưởng đến thí nghiệm của tôi đó.” Nhiên Hoàng Minh tốt bụng nhắc nhở.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới đứng thẳng người lên, lùi lại vài bước cách xa khỏi mấy chú chuột bạch thí nghiệm của Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh bật cười nói: "Mặc dù cô và mợ cả đó có dáng vẻ giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.” “Cho dù là sinh đôi, tính cách cũng sẽ có sự khác biệt!” Đồng Kỳ Anh mỉm cười nói.
Nhiên Hoàng Minh nhìn Đồng Kỳ Anh, chợt nhớ ra điều gì đó liên cảm khái nói: “Thật đáng tiếc! Cô đã kết hôn rồi...
cái cậu Hai nhà họ Phó đó, tôi chưa từng gặp qua.
Có điều từng nghe thím Lưu nhắc tới, nói răng tính cách cậu ta hơi quái gở vì là con riêng nên trong lòng cậu ta luôn cảm thấy tự ti, từ rất sớm đã chuyển ra khỏi nhà họ Phó sống rồi, hình như cậu ta chỉ mong sao có thể thoát khỏi mối quan hệ với nhà họ Phó.” “Tôi không thấy tính cách Quân Bác quái gở cũng không thấy Quân Bác vì bản thân là con riêng mà cảm thấy tự ti.
Anh ấy rất nỗ lực và điềm đạm, tấm lòng cũng rất tốt, anh ấy có ước mơ của mình hơn nữa còn rất mạnh mẽ, trọng tình trọng nghĩa.” Đồng Kỳ Anh ngay lập tức phản bác lại câu nói của Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh mỉm cười đầy ẩn ý: “Dù sao cô cũng là người phụ nữ của cậu Hai, một lòng hướng về cậu ta.” “Bởi vì anh ấy là chồng tôi!” Khi Đồng Kỳ Anh nhắc tới Phó Quân Bác, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô luôn hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Nhiên Hoàng Minh thấy nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt Đồng Kỳ Anh bỗng nhớ tới câu nói đó: “Xin nguyện đầu hàng trước cô gái ngây thơ.” Thực ra trong lòng mỗi một cô gái đều hướng tới một tình yêu đẹp mà đơn thuần, bởi vì hướng tới nó cho nên khi yêu thật lòng mới có thể thể hiện ra được cái ngây thơ nhất của mình trước tình yêu.
Nhưng nếu như tình yêu đẹp mà đơn thuần này bị phá hủy đi...
Nhiên Hoàng Minh định thần lại,sau khi phát hiện ra bản thân đã nghĩ ngợi quá xa vời liền cười nói với Đồng Kỳ Anh: “Chúc cô và cậu Hai hạnh phúc.” “Cảm ơn” Đồng Kỳ Anh mỉm cười gật đầu nói.
Sau đó Nhiên Hoàng Minh câm lên mấy loại thảo dược mà anh ta không biết tên bảo Đồng Kỳ Anh phân biệt giúp, vì Đồng Kỳ Anh vẫn chưa thể nhận biết được hết tất cả thảo dược nên vẫn còn lại vài loại không biết, cô liên đi vào phòng lấy “Bộ sưu tập một nghìn loại thảo được” và bốn cuốn sách y học cố mà bà ngoại để lại cho cô ra, giúp Nhiên Hoàng Minh tra cứu.
May mắn thay, Đồng Kỳ Anh đã tìm được tên và tác dụng của các loại thảo được mà Nhiên Hoàng Minh đem về trong sổ ghi chép “Bộ sưu tập một nghìn loại thảo dược”.
Nhiên Hoàng Minh mượn lấy quyến số ghi chép cũ nát từ tay Đồng Kỳ Anh nhìn ngắm, không khỏi tò mò hỏi: “Cô lấy quyển sổ này từ đâu ra vậy?” “Bà ngoại tôi tự mình viết đó, bà còn viết cả nhật ký làm nghề y nữa” Đồng Kỳ Anh trả lời.
Nhiên Hoàng Minh đảo mắt một cái rồi khách khí hỏi: "Vậy tôi có thể mượn cả quyển nhật ký làm nghề y đó của bà ngoại cô được không?” “Đương nhiên là được rồi!” Đồng Kỳ Anh không nhiều lời đáp lại, sau đó xoay người quay lại phòng mình lấy quyển sổ nhật ký làm nghề y bà ngoại viết đưa cho Nhiên Hoàng Minh.
Sau khi lấy được hai quyển số từ tay Đồng Kỳ Anh, Nhiên Hoàng Minh ngồi xuống trước bàn làm việc tỉ mỉ lật ra xem.
Đồng Kỳ Anh nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và dáng vẻ hết sức chăm chú của anh ta thì không nỡ làm phiền nữa, đành phải một mình tự chiêm ngưỡng những lọ thuốc thử chứa đầy những chất lỏng đủ mọi màu sắc ở trên bục thí nghiệm của anh ta.
Nhiên Hoàng Minh ngồi đọc bao nhiêu lâu, Đồng Kỳ Anh cũng dạo quanh phòng thí nghiệm của anh ta bấy nhiêu lâu.
Đồng Kỳ Anh chỉ tùy ý nhìn ngắm, cho dù có tò mò cô cũng không sờ vào đồ của Nhiên Hoàng Minh.
Nhiên Hoàng Minh sau khi xem tổng thể một lượt liền hỏi: “Bà ngoại cô là bác sĩ Miêu, vừa có thế chữa cho người vừa có thể chữa cho động vật? Bà ấy còn biết thuật nuôi Cổ Trùng nữa?” “Ừ” Đồng Kỳ Anh định thần lại rồi nhìn Nhiên Hoàng Minh gật đầu.
“Hai quyển số ghi chép này, tôi có thể mượn đi in ra được không? Tôi bảo đảm sẽ không xâm phạm quyền tác giả của bà ngoại cô.” Nhiên Hoàng Minh hỏi rất chân thành.
Đồng Kỳ Anh vân chưa đồng ý, cặp lông mày thanh mảnh của cô nhíu lại do dự.
Nhiên Hoàng Minh thấy vậy vội vàng nói thêm: “Nếu không thì cô ra giá đi, bao nhiêu tiên tôi cũng mua! Chỉ cần cô đồng ÿ in cho tôi một bản!” “Tôi không có ý đó, tôi chỉ cảm thấy nếu anh cho rằng hai quyển số ghi chép này có ích đối với anh thì anh cứ cầm đi in.
Tôi chỉ mong những ghi chép của bà tôi có thế giúp anh cứu chữa được nhiều bệnh nhân hơn.
Ngoài việc anh không được xâm phạm quyền tác giả ra, tôi còn mong anh không dùng nó với mục đích buôn bán để kiếm lời, cho dù là những đơn thuốc của bà tôi đã được bán ra hàng loạt.
Tôi biết, trong quyển sổ nhật ký làm nghề y của bà ngoại tôi còn có một số căn bệnh phức tạp khó chữa và cách điều chế thuốc phù hợp với từng bệnh” Đồng Kỳ Anh trầm ngâm nói sau đó dừng lại một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ nói tiếp: “Đáng tiếc là tôi không thể kế nghiệp được y thuật của bà ngoại.”