“Tiểu Thiện à, sao cô đánh mấy cô gái của tôi mà cũng không thèm báo trước với tôi một tiếng thế?” Ngoài cửa vang lên giọng nói phách lối của một người phụ nữ.
Đường Văn Kiêu không cần quay đầu lại cũng biết người đến là ai. Khả Doanh nhìn thấy cấp trên Vấn Minh Phương đang lững thững đi tới, trong lòng cô ta có hơi trách móc nhưng mà ánh mắt lại tràn đầy hy vọng. Như vậy thì coi như cô ta được cứu rồi! Đường Văn Kiều liếc Văn Minh Phương một cái, hai tay cô ấy khoanh lại trước ngực tỏ vẻ không vui.
Ở câu lạc bộ Dạ Mị này, cô ấy và Văn Minh Phương có cùng cấp bậc, đêu đứng hạng năm, nhưng cô ấy và Văn Minh Phương có mối quan hệ tốt nhất.
Đường Văn Kiều và Văn Minh Phương rất giống nhau, năm đó cùng nhau gia nhập “Dạ Mị” và bây giờ cả hai đều là “bậc đàn chị” ở đây.
Văn Minh Phương khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng và nở một nụ cười sáng ngời, cô ta đi tới sau lưng của Đường Văn Kiều rồi đưa hai tay ra và nhẹ nhàng khoác lên vai của Đường Văn Kiêu, cô ta vừa đấm vừa xoa mà nói rằng: "Tiểu Thiện à, tôi có mang theo cách giải quyết đến cho cô này.
Nhưng mà nếu như cô không nguôi giận thì tôi sẽ không nói cho cô nghe đâu.”
"Thật chứ?" Đường Văn Kiêu ngạc nhiên xoay người lại, cô ấy hân hoan vui mừng nhìn Văn Minh Phương.
Văn Minh Phương mỉm cười gật đầu, sau đó liếc mắt sang Khả Doanh đang quỳ rạp ở dưới mặt đất, sau đó quay lại hơi nhướng mày nhìn Đường Vãn Kiêu.
Đường Văn Kiều hiểu ý ngay, cô ấy liếc Khả Doanh một cái, sau đó ngoái đầu lại nhìn Văn Minh Phương khẽ mỉm cười: "Nếu như cô có cách có thể giúp tôi cứu Tạ Liên thoát khỏi tay cậu Thập một cách bình yên không bị sứt mẻ gì, tôi sẽ ngay lập tức thả Khả Doanh." (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2063545_1_25,602063545_2_25,60