Phó Quân Tiêu ôm chặt người phụ nữ trong lòng, cho dù cả người cô đều lạnh toát nhưng cũng không làm giảm nhiệt độ nóng rực trong người anh.
Anh không thể kìm được ham muốn có cô, càng ngày anh càng không thể nhịn được. Mỗi khi chạm vào, da cô rất lạnh...
Đúng... Rất lạnh... Tại sao lại lạnh như thế? Anh quấn lấy người phụ nữ, nụ hôn lan khắp một đường từ cổ lên, sau đó phủ lên đôi môi hồng của cô. Người phụ nữ có dáng vẻ quyến rũ khiến cho ánh mắt của anh dần tối lại, hô hấp nặng nê, hơi thở cũng dần trở nên nóng bỏng... "Hoài Lan..." Tại sao Tạ Liên lại là Hoài Lan? Không phải Hoài Lan còn đang ở Hàn Quốc chưa trở về à? Lý trí đã kéo anh trở lại từng chút một. Phó Quân Tiêu chống tay, ánh mắt mơ hồ nhìn người phụ nữ bị mình đè xuống bên dưới.
Cô mỉm cười nhìn anh, ngọt ngào nhưng không lẳng lơ, trông cô “không nhiễm bụi trần”. Khi anh đưa tay lên định chạm vào má cô, đột nhiên cả người cô biến thành một dải ánh sao, từ dưới thân anh dần dần tản ra, bay lên cao.
Đột nhiên Phó Quân Tiêu mở to hai mắt nhìn.
"Hoài Lan!" Một tiếng mê sảng. Anh ngồi dậy khỏi giường vô thức nhìn xung quanh một lượt, đây là phòng nghỉ của anh, mọi thứ vẫn yên tĩnh như mọi ngày. Cửa số đăng kia đang mở, có một làn gió mát thổi qua, trên mặt có chút mát lạnh.
Vốn dĩ... Những điều vừa nãy chỉ là một giấc mơ... Haiz. Phó Quân Tiêu chống khuỷu tay lên đầu gối, anh vuốt trán nở nụ cười như tự chế giễu chính bản thân. Đây là do anh bị bệnh tương tư nặng lắm rồi sao? “Bệnh nào có thuốc nấy”, “gỡ chuông phải do người buộc chuông.” Tạ Liên... (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); 2062626_1_25,602062626_2_25,60