Cô chỉ thấy vẻ mặt u ám của Tống Vân Thùy đang nhìn chính mình thì cô lập tức giật lại điện thoại di động trên tay: “Cô giật lấy điện thoại di động của tôi làm gì vậy? Bộ cô rảnh đến mức nhàm chán quá rồi hả?”
“Tôi đã từng gặp người ngu ngốc nhưng chưa thấy ai ngốc như cô hết” Tống Vân Thùy lạnh lùng quát lớn.
Tân Sơ Hạ vừa nghe cô ta nói vậy thì trong lòng không vui. Cô từ trên ghế sô pha đứng lên, nhìn Tống Vân Thùy một cách trịch thượng và phản bác: “Này, Tống Vân Thùy. Nếu một ngày mà cô không cãi nhau với tôi thì cô liền cảm thấy không thoải mái đúng không?”
“Tại sao cô lại ký hợp đồng với Phó Diệc Phàm một cách mù quáng như vậy?” Tống Vân Thùy hỏi.
Tân Sơ Hạ ngồi xếp bằng chân và phản bác: “Sao lại có chuyện ký một cách mù quáng chứ. Tôi đã đọc qua rồi mà”
“Cô đã đọc kỹ chưa?” Tống Vân Thùy tiếp tục nghiêm giọng hỏi.
Lần này Tân Sơ Hạ không thể trả lời.
“Cô thật ngốc, đã bán chính mình mà còn không biết.” Tống Vân Thùy quở trách.
Đúng lúc này, Tống Thiên Thanh từ trong bếp đi ra và khi bà ta thấy hai người đang cãi nhau thì vội có nhã ý can ngăn: “Sao hai chị em các con lại cãi nhau nữa vậy?”
“Ai là chị em với cô ta chứ?” Tân Sơ Hạ tức giận nói.
Tống Vân Thùy lạnh lùng mắng: “Cô hãy làm một cái máy kiếm tiền cho Phó Diệc Phàm cả đời này đi”
“Cái gì mà máy kiếm tiền chứ? Máy kiếm tiền gì?” Tân Sơ Hạ hỏi lại với vẻ mặt nghi hoặc.
Tống Vân Thùy không muốn nói chuyện vớ vẩn với Tân Sơ Hạ nữa, cô ta liền quay vào nhà ăn.
Tân Sơ Hạ vội vàng nhảy xuống ghế sô pha, chạy theo Tống Vân Thùy rồi ngăn cô ta lại hỏi: “Cô hãy nói rõ ràng đi”
“Trong hợp đồng mà cô ký với Phó Diệc Phàm có một điều khoản.
Đó là chỉ cần sau này Tần Sơ Hạ cô tham gia tất cả các dự án nghiên cứu và phát triển mà giành được lợi nhuận ròng thì Phó Diệc Phàm sẽ lấy bảy mươi phần trăm lợi nhuận. Còn nữa khoản vay của cô từ bản hợp đồng có lãi suất cao hơn lãi suất của ngân hàng. Thứ hai, số tiền thanh lý thiệt hại gấp mười lần giá trên hợp đồng hiện tại. Thêm vào đó là nhiều điều khoản có tính chất mập mờ khác, cái gì cũng có lợi cho anh ta chứ không có lợi cho cô. Như vậy thì không phải là cô bán đứng chính mình thì là gì? Loại hợp đồng ngang ngược như thế này mà cô cũng dám ký, tôi thật sự bái phục cô luôn rồi” Tống Vân Thùy nhìn Tân Sơ Hạ mà không nói nên lời.
Tân Sơ Hạ nghe vậy thì sững sờ.
Khi ký hợp đồng, cô luôn cảm thấy Phó Diệc Phàm đã đào một cái hố để hãm hại cô.
Thật không ngờ mà.
Thứ mà anh hãm hại cô không phải là một cái hố mà là mìn.
“Vậy thì tôi phải làm sao bây giờ?” Sau khi hoàn hồn, Tân Sơ Hạ nhìn ‘Tống Vân Thùy bằng ánh mắt vô tội.