Tân Sơ Hạ không dễ dàng gì mới đuổi theo kịp bước chân của Phó Diệc Phàm, cười bắt chuyện nói: “Này, anh sẽ không ghen chứ? Vị hôn thê mà ông ủa anh lựa chọn cho anh, bây giờ bị một cậu ấm giàu có theo đuổi “Tào Quốc Chiến là kiểu đàn ông như thế nào, lẽ nào cô không biết?” Phó Diệc Phàm đã biết còn hỏi, nhưng khiến Tân Sơ Hạ nhớ lại chuyện bản thân mình đã từng bị bắt cóc.
“Vậy anh cứ mặc kệ không lo sao?” Sau khi Tân Sơ Hạ nhận ra liền nghiêm chỉnh hỏi.
Phó Diệc Phàm dừng bước, nhìn Tân Sơ Hạ một cái, lạnh nhạt trả lời: “Chuyện tình cảm riêng tư của người khác, tôi không quản được” “Anh là ông chủ của Tống Vân Thùy, anh có thể trực tiếp nói với cô ấy, Tào Quốc Chiến không phải là người tốt, để cô ấy cách xa Tào Quốc Chiến một chút là được rồi!” Tân Sơ Hạ rất nghiêm túc ra hiệu nói.
Phó Diệc Phàm đột nhiên quay đầu qua, nhìn Tân Sơ Hạ đứng kế mình, nở nụ cười đầy ẩn ý. Tân Sơ Hạ cũng ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Phàm, nhưng không hiểu nụ cười ẩn ý trên khuôn mặt anh tuấn của anh là ý gì?
“Anh cười cái gì?” Cô khó hiểu hỏi.
Phó Diệc Phàm vẫn làm lơ: “Cô nên đi làm việc rồi” “Bỏ đi, dù sao trong mắt anh ngoại trừ công việc cũng chỉ có công việc thôi” Tân Sơ Hạ chu môi, sau khi cùng Phó Diệc Phàm quay về văn phòng làm việc tổng giám đốc thì tiếp tục làm việc.
Vào chính lúc này, Phó Diệc Phàm lại nhận được điện thoại của Tân Vũ Bảo, anh ngồi trước bàn làm việc, vừa nhận điện thoại của Tân Vũ Bảo, ánh mắt vừa nhìn Tân Sơ Hạ đang vùi đầu phiên dịch tài liệu.
Cuối cùng, chỉ nói một câu: “Tôi biết rồi” Liền cúp điện thoại, đồng thời cũng thu lại ánh mắt nhìn Tân Sơ Hạ.
Không lâu sau đó, Phó Diệc Phàm rời khỏi văn phòng làm việc của tổng giám đốc.
Tân Sơ Hạ không hỏi anh đi đâu, dù sao cô cũng không cần biết hành tung của anh.
Sau khi tan làm buổi chiều, cô mang đoàn đội của mình đi đến ngôi nhà kính của mình trong rừng sâu bí mật, bắt đầu nghiên cứu sản phẩm.
Cho đến chập tối, điện thoại của cục cảnh sát gọi đến, khiến cô không dám trả lời.
Điện thoại cứ vang lên, Tân Sơ Hạ nhìn mấy nhân viên đang chuyên tâm nghiên cứu, vì không muốn ảnh hưởng đến bọn họ, sau khi cô lấy điện thoại rời khỏi phòng kính, mới nhìn điện thoại.
“Alo. Xin chào!” “Cho hỏi cô là Tân Sơ Hạ sao?” “Ừm, chính là tôi” “Bạn trai cô uống say ngất ở bên đường, được đội tuần tra của chúng tôi đưa về cục cảnh sát, làm phiền cô đến đây dẫn anh ấy về” “Bạn trai? Tôi…không có bạn trai.” Chưa đợi Tân Sơ Hạ nói xong, đối phương lại nói thêm: “Là Phó Diệc Phàm, phiền cô đến cục cảnh sát đường Cung Huy” “Các anh..” Tân Sơ Hạ muốn nói thêm, nhưng đối phương đã cúp điện thoại.
Phó Diệc Phàm uống say rồi, sao không tìm thư ký hoặc trợ lý của anh chứ? Tìm cô làm gì?