Khung cảnh xa hoa trụy lạc, tiếng nhạc inh ỏi chói tai, dưới ánh đèn mờ là cả trai lẫn gái chen chúc bên nhau.
Nặc Kỳ Anh chống cằm, đôi mắt mê ly, liên tục nốc hết ly rượu này tới ly rượu khác vào miệng.
Mấy ngày gần đây liên tục đi công tác, Nặc Kỳ Anh đã sớm mỏi mệt về cả thế xác lẫn tâm hồn.
Sau khi về nhà, cô vốn định đi tìm bạn trai mình là Hà Tuân Định để kể khổ, nhưng không ngờ lại không thể gọi điện cho anh ấy.
Cô loáng thoáng nghe người ta nói Hà Tuân Định ngoại tình, nhưng cô không muốn tin vào điều đó.
Cô tin rằng Hà Tuân Định sẽ không phản bội mình.
Nhưng khi cô muốn trút hết bầu tâm sự thì lại không thấy bóng dáng Hà Tuân Định đâu.
Điều này khiến Nặc Kỳ Anh rất buồn bã. Mấy chai rượu nhanh chóng bị uống cạn. Nặc Kỳ Anh nhất thời uống hơi quá chén, say khướt nắm bò trên quầy rượu. Ngoại hình của cô vốn xinh đẹp, thu hút ánh mắt của rất nhiều người đàn ông, bây giờ cô lại say rượu, rất nhiều người đàn ông đều thử lại gân cô.
Ai ngờ lúc này, Nặc Kỳ Anh lại đứng dậy, lảo đảo đi vào nhà vệ sinh.
Mặc dù say rượu, nhưng Nặc Kỳ Anh vẫn còn chút ý thức, cô muốn đi vệ sinh xong rồi về nhà luôn. Lúc đi ra ngoài, cô bất cẩn đụng trúng một người đàn ông vẻ mặt vội vàng, Nặc Kỳ Anh bị mất thăng bằng, ngã vào lòng người đàn ông này. “Xin... xin lỗi...”
Nặc Kỳ Anh luống cuống muốn đứng dậy, nhưng lại sơ ý đụng trúng chỗ ấy của người đàn ông kia, thân thể của anh ta lập tức căng thẳng.
Nặc Kỳ Anh không hề cảm nhận được nguy hiểm, vẫn cứ lấm bấm sờ soạng trong lòng người đàn ông này. Lúc này, mấy người đàn ông xông vào cửa quán bar, hình như đang tìm ai đó. Phó Quân Tiêu vội vàng đổi chỗ của mình với Nặc Kỳ Anh, anh quay lưng về phía cửa, nhanh chóng cởi áo khoác, đè Nặc Kỳ Anh lên tường: “Cô giúp tôi một tay.”
“Hửm?” Nặc Kỳ Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn mờ mịt nhìn anh, cứ như đang hỏi cô có thể giúp được gì? Nhìn đôi mắt ướt át của cô, trong mắt Phó Quân Tiêu chợt hiện lên một tia tối tăm.
nh giơ tay nâng cằm Nặc Kỳ Anh lên, bồng hôn lên môi cô. “Ưm... buông tôi ra...”
Phó Quân Tiêu vốn định dựa vào cô để né tránh kẻ địch đuổi bắt, không ngờ hương vị của người phụ nữ trong lòng mình lại tuyệt vời đến thế, chỉ cần dính vào thì sẽ rất khó buông ra.
Nặc Kỳ Anh càng giãy dụa, dục vọng của Phó Quân Tiêu lại càng bị gợi lên, một tay anh kiêm chế tay cô giơ lên đỉnh đầu, tay còn lại không khách khí luôn vào vạt áo của cô, cầm lấy một luôn mềm mại. “Ưm... đừng... Nặc Kỳ Anh run rẩy, cảm giác tê dại lan tràn khắp cơ thế, đầu óc cũng choáng váng
. Ánh đèn trong quán bar mịt mờ khiến cô không thế nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người đàn ông này. Chỉ mơ hồ cảm nhận được đối phương rất bảnh trai. “Nhắm mắt lại, tập trung một chút.”
Giọng nói đầy cám dỗ của người đàn ông vang lên bên tai cô. Nặc Kỷ Anh vặn vẹo thân thể, thoát khỏi sự trói buộc của Phó Quân Tiêu, hai tay không tự chủ ôm cổ anh, chủ động dâng lên đôi môi anh đào. Nặc Kỳ Anh không hề biết rằng chính nụ hôn này đã hoàn toàn châm lên dục hỏa trong lòng Phó Quân Tiêu, từ bị động chuyển sang chủ động, hung ác hôn môi cứ như thể muốn nuốt chửng Nặc Kỳ Anh. Anh quấn lấy chiếc lưỡi của Nặc Kỳ Anh, đôi môi quấn quýt, hút hết nước bọt thơm tho trong miệng cô.
Nặc Kỳ Anh vốn đã say rượu, bây giờ bị hôn nên đầu óc càng mờ nịt, thân thể cũng tan chảy thành một vũng nước, gần như không thể đứng thẳng người, chỉ có thể dựa vào bàn tay của người đàn ông đang ôm eo mình thì mới đứng được.
Kẻ đuổi bắt thấy cảnh này thì chỉ nhìn thoáng qua, thấy Nặc Kỳ Anh bị đè lên tường, hai tay ôm đầu một người đàn ông, vẻ mặt say mê đắm chìm. Họ không suy nghĩ nhiêu, xem nhẹ hai người này rồi tiếp tục điều tra. Nghe thấy động tĩnh đằng sau, Phó Quân Tiêu đang vùi mặt vào ngực cô gái mới ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Nhìn vẻ mặt say mê của cô gái trước mặt mình, anh vẫn còn lưu luyến buông tay ra, bóp lên bờ mông căng tròn của cô: “Cô muốn không?” Mặc dù Nặc Kỳ Anh đang say, nhưng vẫn nhớ rõ mình đang ở đâu. Cô nắm tay Phó Quân Tiêu, giọng nói quyến rũ mềm mại: “Đừng ở đây, ôm em lên lầu đi.” Phó Quân Tiêu khựng lại, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào mặt Nặc Kỷ Anh.
Ngay sau đó, anh cười khẽ một tiếng, bế Nặc Kỳ Anh đi vào thang máy, đi thẳng lên phòng tổng thống trên tầng thượng, sau đó ném Nặc Kỳ Anh lên giường, đồng thời đè lên người cô. Phó Quân Tiêu vuốt ve gò má của Nặc Kỷ Anh, đôi mắt nóng rực: “Cô đã nằm lên chiếc giường này thì sẽ không còn đường hối hận nữa đâu. Cô...” Phó Quân Tiêu còn chưa dứt lời thì Nặc Kỳ Anh đã nắm tay anh, nhẹ nhàng liếm lên đầu ngón tay của Phó Quân Tiêu, đôi mắt tràn đầy cám đô, phối hợp với gương mặt ngây thơ, trông vô cùng quyến rũ.
Thân thể Phó Quân Tiêu thoáng căng thẳng, đôi mắt nhìn Nặc Kỳ Anh càng sâu thẳm hơn. Anh cắn răng, gằn từng chữ: “Đây là do cô tự rước lấy!”