Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em

Chương 4



“Mẹ, chúng con đã về.” Thiên Tống một tay dắt vợ, một tay xách theo quà, nhàn nhạt chào hỏi.

Vừa nghe tiếng con trai yêu từ ngoài cửa, bà Thiên mừng rỡ xỏ dép chạy ra “Về rồi à!”

Thiên Tống cười cười nói nhỏ vào tai Vạn Bảo Châu “Em và mẹ giống nhau thậtđó.” Thấy anh là hấp ta hấp tấp, chạy nhanh như thế không sợ té hay sao?

Vạn Bảo Châu bĩu môi với anh, cô quay qua bà Thiên. “Mẹ! ”

Bà Thiên thấy con trai và cháu dâu, rất vui mừng, bà cuống quýt quay đầu“Đầu bếp Trương, mau lấy tôm sú ra cho tan đá, nấm hương cũng ngâm nước, bia trong tủ lạnh còn hay không? Cậu chủ thích nhất ăn Tôm Hấp Bia, hôm nay nấu nhiều thêm vài món, tốt nhất làm tám món ăn ba món canh đi!”

Đầu bếp Trương trả lời ngay: “Dạ, bà chủ, tôi lập tức đi chuẩn bị.”

Mẹ lúc nào cũng xem anh như con nít, trước mặt vợ Thiên Tống xấu hổ cườicười: “Mẹ, đầu bếp Trương, hai người không cần mất công, cứ gọi nhà hàng là được. Chỉ có vài người chúng ta ăn, dọn ra phiền lắm.” Anh lắc lắctay mẹ làm nũng.

Bà Thiên trợn mắt “Như vậy sao được? Đồ ăn bên ngoài sao dinh dưỡng bằng nhà làm?”

“Con là chồng, chắc biết vợ mình thích ăn gì chứ?” Bà Thiên nở nụ cười ranhmãnh, thích thú ngắm nhìn biến hoá trên gương mặt con trai.

Thiên Tống sờ sờ đầu Vạn Bảo Châu, “Cô ấy rất dễ nuôi” Trong lòng âm thầm bổ sung thêm một câu: Còn rất dễ “ăn” nữa.

Vạn Bảo Châu phồng má, điệu bộ như con nít khiến hai mẹ con bà Thiên bật cười.

Chồng cô nói cứ như cô là heo ăn tạp vậy!

Mấy mẹ con ngồi vào bàn, bà Thiên lúc này mới để ý không thấy chồng mình đâu, “Bố các con không về chung với các con à? ”

Thiên Tống và Vạn Bảo Châu nhìn nhau. Ông Thiên hú hí bên ngoài còn chưa chịu về nhà!

Trong khi Vạn Bảo Châu ngẩn người chưa biết nên mở miệng như thế nào thì

Thiên Tống nhẹ giọng cười, rất bình tĩnh nói: “Mẹ cũng biết, công ty dạo gần đây có nhiều việc!”

“Vậy à?” Ánh sáng trong mắt dần ảm đạm, bà Thiên biết con trai bà chưa từngnói dối bà, nó chỉ là... đôi khi né tránh những việc khiến bà tổnthương.

Nhưng né tránh không nói đến không có nghĩa là sự việc chưa từng xảy ra.

Một lát sau, mọi người ngồi vào bàn ăn, không khí bữa cơm gia đình ấm cúng vui vẻ.

“Bảo Châu, ăn nhiều một chút. Ăn nhiều mới có sức khoẻ mau chóng có cháu cho mẹ ẵm bồng chứ ” Bà Thiên không ngừng gắp thức ăn vào chén cô.

“Cám ơn mẹ. ” Vạn Bảo Châu nhìn đồ ăn ngập trong chén, âm thầm mặc niệm chodạ dày nhỏ bé của mình. Cha cô ở nhà đã dạy, cha mẹ gắp cho cái gì thìbổn phận làm con phải ăn cho hết.

Thiên Tống cũng rất săn sóc tiếp đồ ăn vào trong chén vợ.

“Mẹ nói đúng, ăn nhiều mới cho có sức khoẻ mau chóng có cháu cho mẹ ẵm bồng ” Anh vừa gắp chân gà vào bát cho vợ vừa nhìn cô chằm chằm.

“Thật đáng ghét !”

Vạn Bảo Châu lầm bầm, mặt đỏ bừng,

Hình ảnh chăm sóc cảm động như vậy làm cho người nhà họ Thiên nhìn thật mátlòng mát dạ. Quả nhiên cậu chủ nhỏ nhà họ vẫn là tốt nhất.

“Thấycác con yêu thương nhau như vậy, mẹ thực sự rất mừng.” Bà Thiên nở nụcười buồn, trong giọng nói không che giấu được đắng cay.

Thiên Tống nhíu mày còn Vạn Bảo Châu chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

Cô không biết nên an ủi mẹ chồng thế nào.

Sau khi ăn cơm chiều xong, mọi người vây quanh bàn vừa xem tivi vừa tròchuyện, mẹ chồng nàng dâu rất hợp ý. Bà Thiên rất thích Vạn Bảo Châu. Cô bé này vừa dịu dàng ngoan ngoãn, lại rất giống bà hồi trẻ, cũng.... yêu say đắm một người trong tim đã có bóng hình người khác.

Chỉ có điều...

Bà Thiên thở dài. Hy vọng đừng có người phụ nữ nào hứng chịu nỗi đau giống bà.

Chợt một tiếng trầm trầm vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của mấy mẹ con.

“Hai đứa về rồi à? ”

Mọi người quay đầu lại. Ông Thiên phong thái tuấn lãng, tuy đã gần 50 nhưng ông vẫn còn phong độ lắm. Ông nở nụ cười hoà ái nhìn con trai và condâu.

Bà Thiên thu hồi vẻ mặt thất thần, nở nụ cười ngọt ngào đón chồng về nhà.

“Ông đã về rồi. Sao thế? Đi LÀM có mệt không?” Bà nhấn mạnh chữ làm, giọng nói dịu dàng nhưng chứa đựng sự châm chọc rõ ràng.

Vạn Bảo Châu trừng lớn đôi mắt, tay nhỏ bé mảnh khảnh run run, kinh ngạc nhìn bà Thiên.

Cô không ngờ mẹ chồng hiền lành cũng có thể nói ra những câu chích người như thế!

“Ừm.” Ông Thiên cúi đầu cởi giày, ngay cả liếc cũng không thèm liếc vợ một cái.

“Bữa tối anh ăn chưa? Có cần em giúp anh chuẩn bị đồ ăn hay không?”

“Không cần, anh muốn tắm rửa trước, buổi tối còn phải làm việc.” Mặt ông lạnhnhư băng lướt nhanh qua người vợ bên cạnh, cứ như thể bà là thứ ôn dịchcần mau tránh xa.

Ông nhìn con trai, “Vào trong phòng với bố một lát ”.

Bước chân thoăn thoắt đi vào phòng làm việc. Từ đầu đến cuối đều coi vợ mình như không khí.

Vạn Bảo Châu cảm thấy thật đau lòng nhưng cũng đành chịu, thở dài xót xa cho mẹ chồng, ánh mắt cô cùng ánh mắt anh giao nhau.

Thiên Tống nhíu chân mày, lắc lắc đầu với cô, ra hiệu “ chuyện hai người họtự hai người họ giải quyết, chúng ta không can thiệp được.”

Anhtrìu mến đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói. “Anh vào phòng vớibố một lát, em ở đây trò chuyện cùng mẹ” Nhìn thấy bố đứng đó đợi có vẻmuốn vào cùng một lượt, anh vội rảo bước theo.

Cô gật đầu, ánh mắt tràn đầy hạnh phúc nhìn theo bóng anh khuất dần sau cánh cửa.

“Nhìn ra con bé rất yêu anh. Anh tính chừng nào mới yêu cầu con bé nhượngquyền thừa kế tập đoàn Vạn thị cho anh? ” Vừa đóng cửa phòng, chưa kịpngồi xuống ghế, ông Thiên đã nhìn con trai bằng cặp mắt sắc bén.

“Bố, bố cũng đã nói tập đoàn Vạn Thị thuộc quyền thừa kế của Bảo Châu. Conkhông phải người nhà họ Vạn, mắc mớ gì được chia phần?” Thiên Tống bắtchéo chân ngồi trên ghế sô pha, đáy mắt không che giấu được thứ ánh sáng khinh bỉ.

Ông Thiên cười lạnh một tiếng, “Bớt ngồi đây làm bộlàm tịch đi. Bố anh cũng đâu phải người nhà họ Bích, kết quả thì sao?Chẳng phải cuối cùng Bích Tâm Đường cũng do tôi làm chủ đó sao?”

Ông Thiên liếc xéo con trai,

“Ngày xưa bố anh chưa vào lễ đường là đã nắm trong tay 50% cổ phần Bích TâmĐường, còn anh, cưới cũng đã cưới, hôn lễ cũng đã xong, thế nào vẫn chưa có động tĩnh gì? 10% cũng chưa nắm là sao?”

Ông Thiên chậm rãi“dạy con”: “Tôi biết anh đã có người yêu nhưng lại bị ép cưới thật thiệt thòi cho anh nên mới bảo anh đánh nhanh thắng nhanh, sau này có muốnquay về với người cũ vẫn còn cơ hội.” Nói xong, bưng ly trà, nhấc nắptrà lên thổi thổi lá trà, hớp một ngụm.

Đúng loại trà ông thích nhất, ông Thiên khẽ gật đầu, bà ta kết cục cũng không bỏ được ông, lại chậm rãi uống thêm vài ngụm.

“Ý bố là sau khi bòn rút tiền của vợ giàu xong lại quay về với người tìnhcũ, người tình cũ không còn thì đi ra ngoài kiếm những cô gái có dángdấp, gương mặt na ná người tình cũ để quan hệ lăng nhăng, như... bố? ”Thiên Tống nhìn chằm chằm bố mình, cười khinh bỉ.

Sắc mặt ThiênĐông Viễn trở nên cứng nhắc, trừng mắt lên kinh ngạc, nhìn thằng contrai vốn lầm lầm lì lì của mình nói ra những lời châm biếm thẳng thừngnhư vậy, bất ngờ không thốt nên lời.

“Bố, làm người có thể vô sỉ nhưng không thể không có giới hạn!”

Sau phút giây ngơ ngác mất hồn, Thiên Đông Viễn lấy lại tinh thần, ông giận sôi gan, đập tay lên khay trà: “Đồ mất dạy! Con cái mà dám chửi chamắng mẹ. Mày không sợ trời đánh thì cũng để đức lại cho cháu tao sau này chớ!”

Sắc mặt Thiên Tống vô cùng bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn bốmình bộc phát lửa giận, hé miệng khẽ cười: “ Bố, bố đang làm gì? Uốngtrà, đập khay trà, có bao giờ bố tự hỏi, những thứ đó là ai đã cất côngchuẩn bị cho bố? Bố ăn, bố mặc, bố hưởng thụ, những cái đó từ đâu ra?”

Thiên Đông Viễn thì ngược lại, sắc mặt càng ngày càng khó coi, giọng nói run rẩy vì giận: “Tao không cần mày dạy khôn tao!”

Ông nhìn thẳng vào mắt con trai, gằn từng tiếng, “Mày nói tao chỉ biết lợidụng đàn bà, tao chà đạp lên tình yêu mẹ Bích mày. Nhưng mày có nghĩ đến nỗi lòng của tao không? Tao bắt buộc phải chia tay người tao yêu, đếnkhi tao nghĩ rằng mình đã đủ giàu sang phú quý, có thể quay lại tìm côấy, cho cô ấy một cuộc sống sung sướng thì cô ấy bỏ tao vĩnh viễn. Taocòn lại gì? Mày nói hay lắm. Mày nói vậy vì mày chỉ trải qua cảm giác đó một ngày, thời gian trôi đi, mày cũng sẽ giống như tao, mày cũng sẽ đitìm lại bóng hình người yêu cũ.”

Thiên Tống lắc đầu, mắt anh sáng như đuốc nghiêm túc nhìn Thiên Đông Viễn, giọng điệu kiên định “ Không, tôi sẽ không như ông. Một khi tôi đã quyết định thì tôi sẽ trung thànhvới quyết định của mình. Tôi sẽ không cùng lúc làm tổn thương hai ngườiphụ nữ, càng không phản bội vợ-của-mình.” Anh gằn từng tiếng “vợ củamình” thành công khiến Thiên Đông Viễn vì ba chữ này cả người lảo dảovào ghế dựa.

Thiên Tống nhìn thoáng qua đôi mắt lộ vẻ rối rắm của bố mình, lạnh lùng giễu cợt: “Bố lúc nào cũng trách đời. Trách cuộc đời nghèo túng bức bách khiến bố sống không vui vẻ. Nhưng bố có bao giờnghĩ, thật ra những đau khổ mà bố trải qua là vì ai chưa? Tất cả đều vìbố, bố yêu mẹ tôi nhưng lại ham giàu sang, bố phụ rẫy mẹ lấy mẹ Bích,sau đó khi có tiền rồi bố lại phản bội hôn nhân mình nhưng mẹ tôi vĩnhviễn không chờ được bố. ”

“Tất cả vì bố, vì bố quá tham lam, bốvừa muốn tình yêu vừa ham mê quyền lực. Thực ra bố đâu có yêu gì mẹ tôi. Người bố yêu chỉ có mình bố mà thôi.”

Thiên Đông Viễn sau khinghe được câu nói sau cùng thì cơn giận bùng phát như núi lửa, mạnh mẽkhông gì dập tắt được, cảm giác thẹn quá thành giận lấn át lý trí ông.Ông đứng bật dậy khỏi ghế, bước đến Thiên Tống.

“Mày... ”

“Hôm nay, tao nhất định phải dạy dỗ thằng con ngỗ ngược này.”

Thiên Đông Viễn vung tay định giáng cho Thiên Tống một tát, trong khoảnh khắc đó anh mở to mắt, không hề trốn tránh, khóe môi khẽ nhếch lên, gươngmặt lạnh băng lộ ra một nụ cười châm chọc. Trong đầu ông ấy lúc nào cũng chỉ biết có tiền, trước kia vì bản thân nhẫn tâm hy sinh hạnh phúc haingười con gái, sau này lại vì sự nghiệp của mình bắt ép con trai lấyngười mình không yêu. Chỉ một ngày ngắn ngủi sau đám cưới, ông ta lạibắt ép con trai làm những chuyện tán tận lương tâm.

Đối với ông ta, những người thân chỉ là con cờ để ông ta để ông ta lợi dụng thôi sao?

Không gian yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng máy điều hoà hoạt động, đôi mắt hờ hững luôn dõi theo bàn tay sắp chạm vào mặt mình, lúc ngỡ rằngcái tát sẽ rơi xuống mặt anh, bỗng nhiên...

“Ui da – ”

Thiên Đông Viễn trợn tròn mắt, dường như không dám tin vào điều đang xảy ra,bàn tay ông ta rơi trên má con dâu ông - Vạn Bảo Châu.

ThiênĐông Viễn ngơ ngác nhìn bàn tay mình. Khi nãy ông quá tức giận nên dùnglực hơi mạnh. Một dòng máu đã chảy ra từ khoé miệng con bé.

Thiên Tống ưỡn thẳng lưng, hai nắm tay xiết chặt lại.

Ánh mắt Vạn Bảo Châu kiên quyết, giọng nói trong trẻo vang lên: “Đừng đánh anh ấy mà”

Thiên Tống vội vàng dùng tay áo lau máu cho cô “ Bảo Châu, em có sao không? ” Anh bị dọa sợ, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

“Đau... Đau quá... ” Cô oà khóc.

Thật sự rất đau, từ nhỏ tới lớn chưa ai đánh cô như vậy.

Sắc mặt Thiên Đông Viễn tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi. Vạn Bảo Châu là ai?Là thiên kim duy nhất của tập đoàn Vạn thị, là hòn ngọc quý trong tayVạn Thắng Xương. Trên thương trường truyền một câu: Có thể đắc tội vớicha mẹ mình chứ không thể đắc tội Vạn Bảo Châu! Đắc tội Vạn Bảo Châu làđắc tội Vạn Thắng Xương. Mà đắc tội Vạn Thắng Xương thì xương cốt cũngkhông còn!

“Không sao. Anh đưa em về nhà.” Thiên Tống nhìn gươngmặt trắng hồng mũm mĩm nay sưng vù lên, trên má thêm một dấu tay đỏ ửng, đau lòng không nói nên lời, anh bế cô lên, đi ngang qua bà Thiên “Mẹ,con về trước! ”

Bà Thiên gật đầu một cái, tiễn con trai và con dâu ra tận cửa.

Vào nhà, Thiên Tống cẩn thận đặt Vạn Bảo Châu ngồi vào ghế sô pha.

“Bảo Châu, em đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay! ”

Vạn Bảo Châu vô lực dựa đầu vào ghế, chuyện xảy ra đêm nay khiến cô choáng váng đầu óc.

Khi anh quay lại, trên tay cầm một chai dầu tiêu sưng trị bầm.

Giọng nói trầm thấp tràn ngập sự lo lắng vang lên “Đau phải nói cho anh biết. Anh sẽ nhẹ lại” Anh vừa ân cần dặn dò vừa thoa dầu cho cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, lực cũng rất dè dặt, sợ cô đau đớn.

Tronglòng Vạn Bảo Châu ấm áp, tận mắt nhìn thấy người đàn ông mình yêu khẩntrương vì mình, cái tát này rất đáng, không phải sao?

Cô cườixinh đẹp khiến má lúm đồng tiền xuất hiện, làm nũng với anh: “Bố anh già rồi mà còn dữ quá trời! Sau này em có làm lỗi, anh sẽ không đánh em như bố chứ?”

Thiên Tống ôm cô vào lòng. “Cô bé ngốc, anh có bao giờđánh em chưa!” Nụ cười trên khóe môi càng sâu hơn, anh lên tiếng đầy yêu chiều.

Anh than nhẹ một tiếng:

“ Bảo Châu, vì sao em lại chịu cái tát ấy thay anh? Nếu bố dùng lực mạnh hơn một chút hậu quả thật khó tưởng tượng. ”

Anh khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đau lòng nói. “Nếu em có việc gì, anh sẽ rất đau lòng em biết không ?”

“Xin... xin lỗi.” Vạn Bảo Châu giương đôi mắt cún con nhìn anh.

“Tại sao lại làm như vậy?” Khuôn mặt anh tuấn áp sát mặt cô không khe hở,con ngươi đen sâu thẳm, lộ ra sự cưng chiều và bao dung.

“Em sẽkhông cho ai làm anh bị thương, bởi vì em... em... rất yêu anh, rất rấtyêu anh...” Cô đem gò má của mình dính sát vào lồng ngực cường tráng của anh, thẹn thùng nói.

Lời thổ lộ của cô làm anh ngây ngốc.

Cô yêu anh, từ lần đầu cô giao mình cho anh, nhìn vào mắt cô, anh đã nhậnra được điều đó. Nhưng anh lại không ngờ, tình yêu của cô lại mãnh liệtđến thế, nó khiến một cô bé yếu đuối trở nên can đảm hơn, có thể vìngười mình yêu làm tất cả.

Đây có phải là “sức mạnh tình yêu ” mà người đời thường nói?

Rốt cục anh đã hiểu vì sao cô nguyện ý cùng anh kết hôn, vì sao cô hèn mọnxin được ở bên cạnh anh một năm thôi, vì sao cô lại lặn lội đến công tygiao bản hợp đồng cho anh, vì sao cô đau lòng khi tưởng người “ăn vụng”trong phòng là anh?

Đáp án rất đơn giản, vì cô yêu anh. Cô yêu anh, cô yêu anh, Bảo Châu yêu anh, mà anh không biết, xém chút làm tổn thương cô.

Anh yên lặng ngắm nhìn cô.

Thường nói tình yêu khiến con người đẹp hơn. Thiên Tống nhìn cô, mơ màng cảnh xuân mê người dưới lớp quần áo kia.

Khát vọng đột nhiên ào tới như thác lũ, mọi tế bào trong người anh đều đánhtrống reo hò tạo thành một sức mạnh cực đại, khiến một người thành thụcbiến thành thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mới biết yêu, cả người bấttri bất giác đều nóng lên.

Thật sự không kiềm nén được nữa, đôimắt tối lại, anh ôm ngồi lên đùi mình, bàn tay kia luồng vào váy cô vuốt ve, khiêu khích từng đường nét cơ thể hoàn mĩ.

“Thiên Tống!” Vạn Bảo Châu kinh ngạc nhìn người đàn ông đang gặm cắn vành tai mình.

“ Gọi anh chồng. Anh là chồng của em” Thiên Tống hơi thở dồn dập đáp lại, bàn tay nhanh chóng vén gấu váy của cô lên, tiếp tục kéo quần lót côxuống, thuận tiện đưa ngón tay tiến vào trong thân thể của cô.

“Chồng à, đây là phòng khách... ” Toàn thân Vạn Bảo Châu run rẩy, cố gắng dùng tia lý trí cuối cùng nói.

“Không cần ngại. Đây là nhà mình. Ngoan, mở ra cho anh vào!”

Ngón tay của anh không ngừng ra vào ở trong hành lang chật hẹp, trêu đùavùng mẫn cảm của cô, cho đến khi cô không cách nào khống chế rên rỉthành tiếng.

“A… ”

Không nghĩ tới, anh nhìn nghiêm túc lại có lúc làm càn như vậy.

“Bé ngốc mẫn cảm!” Ái dịch chảy ướt ngón tay của Thiên Tống, anh rất hàilòng ngắm nhìn bộ dáng xinh đẹp mất hồn của cô lúc này.

Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ là đối thủ của anh, đối với sự tấn công của anh, chưa lần nào ngăn cản thành công.

Lý trí Vạn Bảo Châu hoàn toàn biến mất, tùy ý để người đàn ông bá đạo này kéo cô vào nước xoáy, cùng nhau chìm ngập.

“Ưm ── Chồng, em.... ” Trong khi anh thoả sức gặm cắn cổ ngọc trơn mịn, cô rên khe khẽ.

“Vợ yêu, em muốn nói gì? ” Anh ôm thân thể mềm mại của cô, liên tục hạxuống những dấu hôn xinh xắn lên xương quai xanh của cô, một cái độngthân mạnh mẽ tiến vào hoa nguyệt đã chuẩn bị sẵn sàng của cô.

“Đừng! Chậm một chút… ” Cô không khỏi ngước cổ lên.

Cô cảm nhận được đầu nấm đang cố cạy mở cánh hoa để tiến vào bên trong cơthể, mở đường cho cự long thô dài có thể chen vào sâu trong mật đạo.Toàn thân anh nóng bỏng, nhanh chóng thẳng người liên tục tiến vào uhuyệt mất hồn kia, khiến cô chỉ có thể ngửa người ra phía sau.

Không cho phép cô thối lui, anh một tay giữ chặt mông cô ra sức đẩy vào mạnhmẽ, tay còn lại xoa nắn hai bầu ngực sữa thơm tho khiến cho những bằngchứng kích tình được dịp phô bày.

“Vợ yêu...Bảo Châu ... Vợ yêucủa anh... ” Khẽ hôn vành tai trơn láng, eo hổ càng dùng lực đưa đẩy.Mỗi lần nam căn cắm vào đều dốc toàn lực, hung hãn chiếm đoạt tất cả bên trong, cơ thể cô rất chặt chẽ, rất ấm áp, bao dung anh khiến anh trởnên điên cuồng, chỉ có thể cuồng nhiệt xâm nhập hết lần này đến lầnkhác.

“A... ” Mạnh mẽ xỏ xuyên làm cả người cô rung động, nếunhư không nhờ đôi tay rắn chắc của anh làm điểm tựa thì có lẽ cô đã bịcơn sóng tình cuồng loạn đẩy ngã xuống đất.

Anh liên tục mạnh mẽ tiến công khiến cho cả hai cùng khuây khỏa, khoái hoạt.

Anh ở bên trong thân thể ấm áp của cô nhanh chóng khuấy động tạo ra từngđợt lửa nóng đánh thẳng vào nơi mật huyệt thần bí làm cô bật thét chóitai , “Chậm một chút... Chồng à... Anh chậm một chút... Em chịu khôngnổi ... ” Cô không chịu nổi tốc độ mưa rền gió bão của anh liền thở gấp cầu xin anh.

Đưa mắt nhìn xuống, phía dưới của cô nỗ lực nhậnlấy sự xâm chiếm và cướp đoạt của anh, Thiên Tống dịu dàng dùng những nụ hôn cùng những cái vuốt ve trìu mến phân tán sự chú ý của cô.

Cô không biết, khi cô dùng cặp mắt ướt át giống như sương mù bao phủ nhìnanh, thì cô lại càng đáng yêu, làm tim anh rung động gay gắt. Làm anhmuốn dừng lại không dừng được.

“Bảo Châu... Anh đã không thể dừng lại ... ” Vách thịt ấm áp, ướt đẫm dễ dàng bị anh đoạt lấy đang thítchặt nam căn khổng hồ khiến anh có chút đau, “Vợ a, em cố chịu mộtchút... Em thật chặt... ”

Anh liều mạng dấn sâu vào điểm tậncùng, một khi chưa tới đáy cốc thì vẫn tiếp tục cho đến khi chạm đượcvào chỗ sâu nhất trong hoa hồ thì mới chịu bỏ qua. Anh nhanh chóng thâmnhập vào miệng tử cung, áp lực quá mạnh làm toàn thân cô mềm yếu run rẩy mà ngã nhào lên thân thể anh không ngừng co rút. Cực hạn khoái cảm mạnh mẽ đánh tới nhanh chóng khiến huyệt đạo kịch liệt bó sát lại, ngónchân cô co quặp lại, eo nhỏ duỗi thẳng, ngã nằm trên bộ ngực cường tráng của anh không ngừng thở gấp.

Mật đạo vốn nhỏ hẹp vào giờ phútnày vì cô đạt tới cao trào mà gấp gáp điên cuồng, tựa như muốn đem longcăn của anh cắn đứt, siết chặt anh như vây trói khiến anh sinh ra cảmgiác tê đau cùng sướng hoạt.

“A… ” Vạn Bảo Châu theo luật động của Thiên Tống, cổ họng phát ra tiếng ngâm nga cao vút.

Nửa người dưới của cô bị cường lực xâm nhập, nửa người trên bị anh thuầnthục nhào nặn mang đến cảm giác tê dại khác thường. Cảm giác điên cuồngtầng tầng lớp lớp lan tràn ở trong cơ thể cô.

Mồ hôi rỉ ra trên trán của cô, môi đỏ mọng hé mở, nước mắt chậm rãi chảy xuống gò má hồng nộn của cô, nhìn rất khiêu gợi.

“Chậm một chút... ” Cô khóc cầu xin tha thứ. Nhưng Thiên Tống mắt điếc taingơ, tiếp tục xông vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô.

Bất kể đưa đẩy thế nào, rốt cuộc cô vẫn là không cách nào thoát khỏi bàn tay củaanh, càng lún càng sâu vào trong lưới tình mạnh mẽ của anh, không cáchnào siêu thoát.

Leng keng! Bỗng chuông cửa vang lên, anh nhíu mày.

“Có người ấn chuông cửa, anh để em đứng lên đi.” Vạn Bảo Châu ngẩng đầu nhìn anh nói.

Anh ủ rũ: “Coi như hôm nay chúng ta đi ngủ sớm.”

Nhịp ra vào dồn dập của anh vẫn sóng dồn gió dữ, đợt sau cao hơn đợt trước.

Leng keng leng keng!

“Chồng à, anh để em đứng lên đi.”

“Ngoan, ai tới cũng mặc kệ họ!” Anh cúi người, lè lưỡi liếm qua dái tai của cô, bắt đầu luồng sóng mãnh liệt mới.

“Hai đứa có ở trong đó không? ” Một giọng đàn ông trung niên gấp gáp vang lên.

“Là ba em ” Giọng nói của papa đại gia, cô dù có nhắm mắt lại cũng có thểnghe ra. Nghĩ đến việc ba đến đây tìm cô, mà cô trời vẫn còn chưa tối mà đã làm những việc này với chồng, cô xấu hổ, màu đỏ lan khắp người, dụcvọng sôi sục giảm xuống khá nhiều.

“Ba vợ? Không thể nào? Sao ba vợ lại tới giờ này? ” Thiên Tống ngỡ ngàng lúng túng.

“Không biết, anh mau chỉnh trang lại rồi ra mở cửa đi” Vạn Bảo Châu vội vàng lay lay tay anh.

Thiên Tống nhìn vợ mình, anh miễn cưỡng rời khỏi cơ thể cô, đứng dậy sửa sang lại, ra mở cổng.

Vạn Bảo Châu cũng vội vàng chỉnh trang lại mình, điều chỉnh hô hấp. Cô nhìn ra cửa. 8/10 là cha cô đột kích thăm dò xem con rể có đối xử tốt vớicon gái rượu của ông không đây mà.

“Ba…… vợ! ”

Thiên Tốngcăm hận người tới, nguyền rủa người tới, tự đáy lòng muốn bằm nát ngườitới. Nếu người đứng trước mặt không phải ba vợ đại nhân, anh đã lấy chổi chà quét người đó ra cửa.

“Sao mở cửa lâu vậy? Ba còn tưởng haiđứa bị sao, định gọi điện thoại báo cảnh sát đây này.” Ông Vạn cất diđộng trong tay, ung dung theo chân con rể bước vào nhà.

Con gái ông rất ngoan, không bao giờ có chuyện bỏ mặc ông ở ngoài đường cho muỗi rệp chích chơi. Trừ phi nó bị bắt cóc.

Phi! Phi! Phi! Miệng ăn mắm ăn muối !

Con gái ngoan của ông được trời cao chiếu cố, sẽ luôn hạnh phúc vui vẻ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv