Chuyện của Uông Tuyết Thảo, tạo thành sự đả kích không nhỏ cho sự nghiệp của Uông gia, cổ phiếu của công ty điên cuồng rớt xuống. Vì bù lại danh dự bị tổn thất, các trưởng bối của Uông gia bay về từ Mỹ, tổ chức một tiệc rượu, mời các phóng viên truyền thông, nói là cuộc họp nhỏ, nhưng mà thật ra là muốn giải thích chuyện ngày đó.
Dĩ nhiên, bọn họ còn mời người đàn ông hôm đó, cho hắn một số tiền lớn, để cho hắn nói lại theo ý của bọn họ.
“Bảo bối, em đừng chạy lung tung, nghỉ ngơi ở chỗ này, anh đi chào hỏi Uông gia gia, lập tức sẽ quay lại.” Đỗ Ngự Đình đồng ý lời mời, Ninh Noãn Dương cũng xuất hiện theo. Tiệc rượu náo nhiệt như vậy, anh không yên tâm để cô đi lại xung quanh, chỉ có thể sắp xếp cô ở vị trí tốt trước.
“Dạ, anh yên tâm đi đi.” Ninh Noãn Dương ngoan ngoãn gật đầu, lâu rồi chưa tham gia tiệc rượu náo nhiệt như vậy. Tối nay cô đến để xem trò vui, cho dù Uông Tuyết Thảo có mười cái miệng, chỉ sợ cũng không giải thích rõ chuyện đó!
Bánh ngọt vị chanh, quả chanh màu vàng ở trước mặt làm cho mắt của Ninh Noãn Dương sáng lên, đó là bánh ngọt cô thích nhất, mùi chua, vị mềm mại. Không suy nghĩ gì nhiều, cô không chút do dự đứng dậy, chạy tới chỗ bàn ăn.
Bàn ăn được đặt bên cạnh một cái cột lớn, nằm ở trong phòng tiệc, như vậy cũng tiện cho mọi người ra vào.
Ninh Noãn Dương bưng một cái dĩa nhỏ, cắn bánh ngọt vị chanh, mùi chua kia, làm cho cô cười đến ánh mắt cũng cong thành hình trăng lưỡi liềm, “Ăn ngon quá!” Cô ăn một miếng lớn, chỉ sợ không đủ, lại lấy thêm một miếng từ cái dĩa lớn ở trên bàn.
Lối nhỏ sau bàn ăn, một bóng dáng quen thuộc hấp dẫn ánh mắt của cô.
“Chấn Thiên, ông có khỏe không?” Là bà nội Đỗ, tối nay bà ăn mặc đặc biệt nổi trội, lúc này bà đang nói chuyện với một ông lão đầu đầy tóc bạc mặc tây phục.
“Tôi khỏe, còn bà?” Vẻ mặt của ông lão kích động, hai tay nắm chặt nhau.
“Ông khỏe mạnh là tốt rồi.”
Nghe giọng nói của hai người, không giống như người thân, cũng không giống như bạn bè.
Tình nhân?
Ninh Noãn Dương bị ý nghĩ trong lòng hù dọa, nếu như bọn họ là tình nhân, vậy ông nội Đỗ làm sao bây giờ? Chẳng phải là mất giá sao?
Không phải, không phải, đừng đoán bừa.
Nhưng mà khí phách của ông lão này không tầm thường, vừa nhìn cũng biết không phải là người bình thường.
“Noãn Noãn?” Không biết từ lúc nào Đỗ Ngự Đình đã trở lại, đứng ở sau lưng cô.
Ninh Noãn Dương giật mình, xoay người, “Anh đã về rồi, em đang ăn bánh ngọt.” Cô cười ngây ngô, đưa lên cái dĩa trong tay, “Anh có muốn ăn một chút không?”
“Em thích thì ăn nhiều một chút.” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình dịu dàng lắc đầu, ngón tay khẽ đi tới khóe miệng của cô, nhẹ nhàng lau, trên ngón trỏ dính đầy bơ, “Anh ăn cái này là được rồi.” Anh cười yếu ớt đưa ngón tay dính đầy bơ vào trong miệng, mút sạch sẽ.
“Aida, thật ngọt, thật ngọt!” Thượng Quan Dật Tường không biết từ đâu chui ra, che miệng, vẻ mặt hâm mộ, ghen tị nhìn hai người, “Tôi ghen tị!”
Tai của Ninh Noãn Dương ửng hồng, chỉ cảm thấy mặt nóng lên, những người này, luôn thích cười nhạo cô.
Đỗ Ngự Đình cảnh cáo nhìn Thượng Quan Dật Tường, lại nhìn An Dật Cảnh và Mộ Ngưng Tử, tim của những người này hỏng to rồi.
“Sắp xếp xong chưa?” Đỗ Ngự Đình một tay ôm lấy Ninh Noãn Dương, ngẩng đầu nhìn Mộ Ngưng Tử, tối nay sẽ có kịch hay để xem.
“Sắp xếp đến không chê vào đâu được, giọt nước cũng không lọt.” Vẻ mặt của Mộ Ngưng Tử khoa trương nói, cuối cùng, khẽ nói thêm một câu: “Có phải là có thể điều tớ trở về không? Tớ không thể sống ở cái chỗ quái quỷ kia nữa.” Cô ở Châu Phi ba tháng, không có điều hòa, không có tivi, tín hiệu điện thoại cực kém, buồn bực nhất chính là không có nước! Mấy ngày nay cô mới được tắm, hơn nữa thời tiết lại cực kỳ nóng, có lúc cô cảm thấy mình sắp ôi thiu rồi.
“Tôi muốn xem kết quả tối nay.” Đỗ Ngự Đình khẽ nói, con mắt hẹp dài lộ ra ánh sáng làm cho người khác không nhịn được run lên.
“Vậy cậu mỏi mắt mong chờ.” Mộ Ngưng Tử tràn đầy tự tin, vở kịch tối nay cô đã sắp xếp rất tốt.
“Các người đừng vui mừng quá sớm!” Là Thượng Tá Thần, anh ta mặc một thân tây trang màu đen, trong tay cầm ly rượu, mang theo nửa phần chán chường nửa phần ý cười bước tới.
“Thượng Tá Thần, chú mới là người đừng vui mừng quá sớm đấy!” Ninh Noãn Dương không nhịn được hét lên, mỗi lần chống lại Thượng Tá Thần, cô liền không nhịn được nổi giận, anh ta luôn luôn bình tĩnh, bộ dáng lạnh nhạt, cô rất muốn nhào tới xé cái mặt nạ giả của anh ta.
Người giúp việc bưng cái dĩa tới, ghé sát vào tai của Thượng Tá Thần nói gì đó.
Chỉ thấy Thượng Tá Thần không ngừng gật đầu, sau khi người giúp việc đi, anh ta gật đầu với mọi người một cái, “Xin lỗi, tôi không tiếp chuyện được.”
Đỗ Ngự Đình, An Dật Cảnh, Thượng Quan Dật Tường, Mộ Ngưng Tử, mấy người đối mặt, cười thần bí, chỉ có nụ cười của Ninh Noãn Dương hết sức đắc ý.
Tiệc rượu chính thức bắt đầu, lão gia của Uông gia Uông Chấn Thiên bước lên sân khấu nói chuyện.
Lão gia của Uông gia?
Ninh Noãn Dương lén giật mình, ông lão này không phải là người cô đã gặp lúc bạn bạn tôi tôi với lão phu nhân hay sao?
Lão gia của Uông gia tại sao lại có quan hệ thân mật với lão phu nhân như vậy, dường như là có một vấn đề lớn ở đây.
Đầu tiên Uông Chấn Thiên nói một lời khách sáo, sau đó nói lại tình hình đêm Uông Tuyết Thảo gặp chuyện không may, dĩ nhiên, chủ yếu là nói cho các vị phóng viên truyền thông nghe.
“Hơn nữa, hôm nay chúng tôi còn mời tới người trong cuộc tiên sinh Trương Thiên Phúc.” Sắc mặt của Uông Chấn Thiên nhất thời trở nên kích động, giọng nói có lực: “Tiên sinh Trương Thiên Phúc là người trong cuộc, biết toàn bộ câu chuyện đã xảy ra, cũng có thể chứng minh Tuyết Thảo bị hãm hại.....”
Hừ --- --- Đáy lòng của Đỗ Ngự Đình cười lạnh, coi như là bị hãm hại, cũng đừng nghĩ tới phản án. Khẳng định Uông Tuyết Thảo bị oan uổng, truyền thông không phải là người ngu, ông nói thì người ta sẽ tin sao.
Ở dưới sự chú ý của mọi người, mặt của Trương Thiên Phúc khẩn trương đi lên sân khấu, bộ dạng không được tự nhiên, mà trên người của hắn rõ ràng không hợp với tây trang màu đen, vừa nhìn liền biết không phải hắn.
Uông Tuyết Thảo mặc một thân lễ phục bó sát màu trắng, đứng ở một bên sân khấu, cô ta cúi đầu khóc thút thít, bộ dáng cực kỳ ủy khuất.
Khóe miệng của Đỗ Ngự Đình nở nụ cười lạnh, kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Trương Thiên Phúc chậm rãi bước lên sân khấu, nhận lấy micro trong tay của người chủ trì, nhìn những cái đầu đen đông nghẹt dưới sân khấu, không khỏi khẩn trương, “Tôi, tôi.....” Từ trên trán chảy xuống giọt mồ hôi to như hạt đậu, hắn đưa bàn tay lau mồ hôi trên trán.
Dáng vẻ của hắn rất chân thật, để cho ký giả càng chú ý hơn. Mới vừa nghe ý của Uông Chấn Thiên là Trương Thiên Phúc này đi lộn phòng trong khách sạn, không cẩn thận vào nhầm phòng của Uông Tuyết Thảo, chỉ xảy ra chuyện như vậy, thật ra thì hai người chưa xảy ra chuyện gì khác.
Bây giờ nhìn bộ dáng của Trương Thiên Phúc như vậy, hình như không phải là người thành thật!
Khuôn mặt của Trương Thiên Phúc ngăm đen, bởi vì khẩn trương nên không ngừng chớp mắt, hắn cực kỳ bất an, “Tôi, tôi làm việc ở công trường.....”
“Xì-----” Mọi người ở dưới sân khấu cười ầm lên.
Uông Chấn Thiên đứng ở một bên, khẽ thúc giục: “Nói chủ đề chính.” Ông cho nhiều tiền như vậy, không phải là tới nghe người này nói nhảm.
“À, đúng, chủ đề chính.” Trương Thiên Phúc nuốt nước bọt gật đầu, “Là, là như vậy, hôm nay Uông đại thúc cho tôi một trăm vạn, một trăm vạn muốn tôi nói, nói chủ đề chính.”
Sắc mặt của Trương Thiên Phúc trở nên khó coi, “Mau nói chủ đề chính.”
“Được, chủ đề chính, chủ đề chính.” Trương Thiên Phúc nhắc đi nhắc lại, lấy tay lau mồ hôi trên trán, sắc mặt khẽ biến thành hồng, hơi thở dồn dập: “Anh ta cho tôi một trăm vạn, sau đó nói cho mọi người biết mọi chuyện đã xảy ra đều là giả.”
“Ồ.....”
Dưới sân khấu nhất thời bùng nổ, ý của Trương Thiên Phúc, không phải là nói Uông Chấn Thiên bỏ tiền ra mua hắn, để cho hắn nói dối sao?
“Tiên sinh Trương Thiên Phúc, xin hỏi chuyện đã xảy ra tối hôm đó là anh đi nhầm phòng, hay là Uông tiểu thư tự đi tới phòng của anh?” Có một phóng viên to gan đứng dậy hỏi.
“Là, là tôi và Uông tiểu thư nói xong giá tốt trước, sau đó cô ấy trở lại.” Trương Thiên Phúc lắp bắp nói, vẻ mặt thất kinh.
Nói giá tốt, không phải sao?
“... ....”
Dưới sân khấu phóng viên ồn ào, micro đều đưa tới trước mặt của Uông Chấn Thiên.
“Các người, các người.....” Tâm tình của Uông Chấn Thiên trở nên kích động, ông dùng tay che ngực, bắt đầu thở.
“Ông nội!” Uông Tuyết Thảo bước tới, đỡ ông, “Ông mau xuống dưới nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho con là được rồi.”
Mấy người giúp việc vội vàng đỡ Uông Chấn Thiên xuống sân khấu.
“Các vị, chuyện không phải như hắn ta nói, hắn đang nói láo.” Uông Tuyết Thảo đưa tay chỉ Trương Thiên Phúc, lớn tiếng chất vấn: “Tôi và anh không thù không oán, tại sao anh lại muốn hãm hại tôi? Tôi rõ ràng không biết anh.”
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, phóng viên càng tò mò hơn.
“Uông, Uông tiểu thư, rõ ràng là cô đưa tiền cho tôi, kêu tôi tới đây nói dối.” Trương Thiên Phúc lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi, trên mặt còn có chữ ký của Uông Chấn Thiên, “Còn, còn có, ngày đó cô còn hút ma túy.”
“Anh nói bậy.” Uông Tuyết Thảo giống như phát điên, tức giận, bỗng nhiên cô ta hét lớn: “Các người thông đồng nhau hãm hại tôi có đúng không?” Đỗ Ngự Đình, Ninh Noãn Dương, nhất định là bọn họ muốn hãm hại cô ta.
“Các vị phóng viên, cô ta, cô ta thật sự đã hút ma túy, ngày đó lúc bị cảnh sát bắt, cảnh sát đã kiểm tra cô ta, mọi người có thể tới cục cảnh sát tra kết quả.” Khí thế của Trương Thiên Phúc, rõ ràng là hơn Uông Tuyết Thảo. Hơn nữa lời nói còn chân thật hơn Uông Tuyết Thảo.
“Anh, anh nói bậy.” Uông Tuyết Thảo giận đến run người, trong người cảm giác vô lực mãnh liệt bắt đầu xông tới.
Làm sao lại?
Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo xuất hiện vẻ hoảng hốt, cô ta cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, duy trì nụ cười với máy ảnh. Cơn nghiện của cô ta rõ ràng đã phát tác một tiếng trước, làm sao lại bỗng nhiên phát tác ngay lúc này.
Không được, tuyệt đối không được, nếu như để cho những người này nhìn ra, cô liền xong đời. Hơn nữa ông nội cũng không biết cô dính vào ma túy.
“Uông tiểu thư, mời cô giải thích một chút chuyện chi phiếu.” Phóng viên đuổi theo không bỏ ép hỏi.
“Chi phiếu, chi phiếu.....” Đáy lòng giống như bị cào vào, vô cùng khát vọng cái gì đó, khí lực trong cơ thể dần dần bị hút đi, tay của cô ta bắt đầu không khống chế được sự run rẩy, “Tôi.....”
“Phát tác.” Thượng Quan Dật Tường đứng dưới sân khấu, hai mắt mỉm cười nhìn mọi thứ ở trên sân khấu.