Ánh mắt Cố Vãn Vãn mang theo vẻ cầu khẩn: "Sơ Sơ, tớ muốn có con của anh Sâm!"
Mặc Sơ giật mình: "Vãn Vãn, dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể n làm như thế! Nhà họ Cố của cậu là gia đình có tiếng ở thành phố S. Nếu cậu chưa lập gia đình mà có con thì mặt mũi nhà họ Cố để ở đâu đây? Cậu sẽ chịu đựng bao nhiêu áp lực cậu có biết không?"
Nhớ năm đó, nhà họ Mặc chỉ là một gia đình nhỏ, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, nhưng việc cô có thai trước khi lập gia đình cũng khơi lên tai họa như sóng thần, huống chi gia đình quyền quý như Cố Vãn Vãn.
"Tớ sẽ ra nước ngoài sinh con!" Cố Vãn Vãn đã nghĩ xong đường lui cho mình: "Tớ sẽ không để cho bất kỳ người nào trong nước biết chuyện này!"
"Vãn Vãn..." Mặc Sơ nhìn chằm chằm cô ta: "Thật ra thì tớ và Tổng giám đốc Quyền..."
"Tớ biết cậu đang sắp xếp hôn sự cho Tổng giám đốc Quyền, thật ra thì anh ấy chọn kết hôn với ai, tớ cũng sẽ không hận anh ấy!" Cố Vãn Vãn cắt ngang lời của Mặc Sơ: "Tớ chỉ muốn có một đứa trẻ giống anh ấy như đúc bầu bạn cạnh tớ cả đời là được rồi!"
"Vãn Vãn, tớ muốn thẳng thắn với cậu!" Mặc Sơ đã muốn nói với cô ấy từ lâu rồi, lúc này thật sự không thể nhịn được nữa: "Vãn Vãn, tớ đã kết hôn với Tổng giám đốc Quyền rồi!"
Cô vừa nói xong, Cố Vãn Vãn không dám tin nhìn cô: "Không thể nào! Cậu chỉ là người sắp xếp hôn sự cho anh Sâm..."
"Ừ!" Mặc Sơ gật đầu: "Tớ là người sắp xếp hôn sự cho anh ấy, nhưng mà cũng là vợ bí mật của anh ấy!"
Mặc Sơ nói những lời này xong, bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cô không muốn lừa gạt bạn thân mình, cô cũng không có ý định muốn bấu víu vào những người có địa vị.
"Kết hôn từ lúc nào? Sao cậu không nói cho tớ biết?" Cố Vãn Vãn khóc: "Tớ vẫn luôn tin tưởng cậu như thế, mỗi lần tớ về nước, tớ luôn tìm tới cậu..."
Mặc Sơ cũng rưng rưng lên tiếng: "Mấy ngày trước ngay khi cậu vừa về nước, tớ bị người khác hãm hại phải vào tù, chính Tổng giám đốc Quyền đã cứu tớ. Sau đó tớ gả cho anh ấy. Thật sự xin lỗi! Vãn Vãn, tớ không có ý định muốn giấu diếm mối quan hệ này, tớ luôn muốn nói, nhưng mà mấy lần đều bị cậu cắt ngang..."
"Mặc Sơ, tớ thật sự không ngờ..." Cố Vãn Vãn lui về sau một bước: "Cậu lại gả cho anh Sâm của tớ..."
"Vãn Vãn, thật sự xin lỗi cậu!" Lúc Mặc Sơ biết Cố Vãn Vãn thích Quyền Đế Sâm thì đã là chuyện sau khi hai người kết hôn.
Cố Vãn Vãn vừa xoay người chạy ra khỏi phòng, Mặc Sơ vội vàng đuổi theo: "Vãn Vãn, Vãn Vãn..."
Cố Vãn Vãn không thèm để ý đến cô, chạy như điên ra khỏi bệnh viện.
Mặc Sơ lo cho an toàn của cô ấy, liều mạng đuổi theo cô ấy, đưa tay kéo Cố Vãn Vãn lại: "Vãn Vãn, cậu phải chú ý an toàn..."
"Tớ không cần cậu giả vờ tốt bụng!" Cố Vãn Vãn hất tay cô ra: "Mặc Sơ, cậu không còn là bạn tốt của tớ nữa!"
Con thuyền tình bạn nói lật là lật, hoặc cũng có thể nó,i khi Mặc Sơ biết Cố Vãn Vãn thích Quyền Đế Sâm, cô nên nghĩ tới ngày hôm nay!
Lúc hai người tranh cãi với nhau, Cố Trạch Dã lái xe tới!
Anh ta thấy Cố Vãn Vãn khóc sướt mướt, đưa tay ôm Cố Vãn Vãn vào lòng, nghiêm nghị chất vấn Mặc Sơ: "Cô làm gì mà Vãn Vãn khóc như thế?"
"Thật sự xin lỗi Thị trưởng Cố..." Mặc Sơ nhẹ giọng nói: "Là do tôi không tốt!"
Cố Trạch Dã ôm Cố Vãn Vãn lên xe, cũng không thèm để ý đến Mặc Sơ, nhanh chóng lái xe đi!
Mặc Sơ thất hồn lạc phách trở lại phòng bệnh, cô nằm trong phòng bệnh, ngay cả cơm trưa cũng không ăn.
Y tá gọi cô, cô cũng chỉ nhàn nhạt trả lời: "Tôi không muốn ăn!"
Y tá cũng không thể làm gì khác hơn là báo cáo cho bác sĩ Ngô Y Mỹ, Ngô Y Mỹ biết Quyền Đế Sâm coi trọng Mặc Sơ nên cô ta lập tức gọi cho Quyền Đế Sâm.
Quyền Đế Sâm nhanh chóng tới bệnh viện.
Cô nhắm mắt lại, nằm nghiêng ngủ, hai hàng lông mi hơi ươn ướt, cô vừa khóc sao?
Anh đưa tay sờ trán cô: "Sao lại không ăn cơm?"
Mặc Sơ thấy anh tới, cô mở mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Người đàn ông này rất đẹp trai, từ đôi mày kiếm cho tới ánh mắt sắc bén, đến cả sóng mũi cao, còn cả đôi môi mỏng hấp dẫn. Những đường nét trên gương mặt khiến lòng người không ngừng rung động.
Anh là người tình trong mộng của Cố Vãn Vãn, anh cũng là chồng trên pháp luật của cô!
Mặc Sơ không muốn làm Cố Vãn Vãn tổn thương, nhưng có chút tổn thương không thể tránh khỏi.
"Sao anh lại tới đây?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Sơ áp vào lòng bàn tay anh.
Quyền Đế Sâm cũng nhìn chằm chằm vào cô: "Bác sĩ Ngô nói cô không chịu ăn cơm, có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Trong lòng tôi không thoải mái!" Mặc Sơ có chút nghẹn ngào.
Quyền Đế Sâm ôm cô vào lòng: "Nói cho tôi nghe xem!"
"Hôm nay Vãn Vãn tới đây tìm tôi..." Mặc Sơ đau khổ nói: "Tôi nói với cậu ấy về quan hệ giữa tôi và anh, cậu ấy rất đau lòng..."
Bàn tay to của Quyền Đế Sâm nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô: "Ngốc, đây không phải lỗi của cô!"
"Nhưng mà tôi khiến cô ấy đau lòng." Mặc Sơ ngẩng đầu nhìn anh.
Quyền Đế Sâm cúi đầu nhìn cô: "Vậy thì cô ta phải tự điều chỉnh thôi."
"Anh có muốn an ủi cô ấy một chút không?" Mặc Sơ chớp chớp đôi mắt ngấn nước.
Gương mặt tuấn tú của Quyền Đế Sâm lập tức trầm xuống: "Bà Quyền, tôi không có nghĩa vụ phải an ủi cô ta."
Mặc Sơ thấy anh mất hứng, cô cũng không dám nói gì thêm.
"Ăn cơm đi!" Quyền Đế Sâm hạ giọng ra lệnh.
"Tôi thật sự không muốn ăn..." Mặc Sơ không đói bụng.
Ánh mắt Quyền Đế Sâm có chút ác liệt: "Cô có biết tôi dạy dỗ mấy người không chịu ăn cơm thế nào không?"
Hai mắt Mặc Sơ nhanh chóng trợn to, cô kinh ngạc nhìn anh!
Cô không nên khiêu khích quyền uy của anh, anh bỏ xuống tất cả công việc, tự mình tới đây bảo cô ăn cơm, vậy mà cô còn không ăn, có phải quá ra vẻ rồi không?
Đã nói là sẽ làm anh vui đấy, vui chỗ nào?
"Tôi ăn!" Cô cắn cắn môi.
Y tá nhanh chóng đưa thức ăn mới tới, Mặc Sơ vẫn còn nằm trong lòng anh, cô vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng hai tay Quyền Đế Sâm giống như vòng sắt vậy, ôm chặt cô, cô đâu thể nào động đậy!
Đương nhiên cô cũng không biết, Quyền Đế Sâm sẽ dạy dỗ mình như thế.
Anh cầm đũa và thìa canh, gắp một miếng thức ăn đưa vào miệng cô.
Mặc Sơ nhìn anh, sắc mặt anh vẫn nghiêm túc, chẳng có chút yêu thương nào.
Cô không ngờ anh sẽ tự tay đút cô ăn!
Cô thấp giọng nói: "Buông tôi ra được không? Y tá vẫn còn ở đây đấy."
Không có lệnh của anh, y tá cũng không dám rời khỏi đó!
Quyền Đế Sâm cũng chỉ thấp giọng nói: "Tập trung ăn cơm đi."
Mặc Sơ đỏ mặt, hé mở cái miệng nhỏ nhắn. Cô cũng không thể ngờ, mình sống hai mươi bốn năm mà lại bị một người đàn ông ôm trong lòng rồi đút cơm giống như một đứa con nít vậy!
Quyền Đế Sâm muốn làm chuyện gì, luôn luôn rất có nguyên tắc.
Anh đút cô ăn từng miếng một, một miếng cơm, một miếng thịt, anh cũng không vội, chờ cô nhai nuốt xong hết thì lại đút tiếp.
"Đế Sâm..." Mặc Sơ khẽ gọi anh, bàn tay nhỏ bé của cô cũng nhẹ nhàng kéo áo sơ mi của anh: "Tôi tự ăn được không?"
Quyền Đế Sâm cũng không thèm để ý tới cô, vẫn gắp rau, cơm, thịt vô cùng trôi chảy đút cô ăn.
Mặc Sơ vừa xấu hổ vừa giận, cũng không còn cách nào khác, cô cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn há miệng, ăn từng thìa từng thìa.
Cô lén liếc anh một cái, vẻ mặt anh vẫn vô cùng lạnh lùng mà uy nghiêm.