Vừa nghĩ đến Cố Vãn Vãn là Mặc Sơ lại xúc động, đời người thật ngắn ngủi. Nhưng cô cũng tin tưởng, với năng lực của nhà họ Cố và nhà họ Quyền, chắc chắn có thể cứu chữa Cố Vãn Vãn, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Sau khi ăn no, Mặc Sơ lại không ngủ được, cô suy nghĩ, nhất định cô phải khỏe mạnh, nếu không hai đứa con này phải làm thế nào?
Cũng không biết đã suy nghĩ bao lâu, cô mơ mơ màng màng đi vào mộng đẹp.
Trên biển rộng, Quyền Đế Sâm lái du thuyền riêng ra biển, Cố Vãn Vãn đứng bên cạnh anh: "Anh Sâm, anh nhìn xem, bóng đêm thật đẹp, trên trời đầy ngôi sao lấp lánh, mỗi một ngôi sao đều giống như đang nói chuyện. Chúng phản chiếu trên mặt nước.
Cô ấy không thể nói ra một câu phía sau, cứ ngỡ dễ như trở bàn tay, nhưng mà làm sao cũng không có được.
Quyền Đế Sâm quấn khăn quàng cổ cho cô ấy: "Bên ngoài gió lớn, đi vào trong đi!"
"Nhưng mà anh Sâm của em đang ở bên ngoài!" Cố Vãn Vãn ngẩng đầu, chăm chú nhìn anh, trong mắt đong đầy hình ảnh đẹp trai mê người của anh.
Quyền Đế Sâm đi vào trong. Trên du thuyền sang trọng chỉ có hai người bọn họ, nhưng trang trí xa hoa không có cách nào tưởng tượng được.
Ngay cả một quý cô có xuất thân giàu sang như Cố Vãn Vãn cũng phải cảm thán là Quyền Đế Sâm rất biết hưởng thụ.
Quyền Đế Sâm đưa cô ấy về phòng: "Vãn Vãn, đi ngủ sớm một chút!"
Cố Vãn Vãn thì giơ tay ôm lấy anh: "Anh Sâm, có thể ở lại bên em không..."
Quyền Đế Sâm nhìn chằm chằm vào Cố Vãn Vãn trong lòng mình: "Vãn Vãn..."
"Anh Sâm..." Cố Vãn Vãn ngẩng mặt, tràn đầy nước mắt: "Chỉ một đêm thôi được không? Cả đời này của anh, em chỉ muốn có được một đêm..."
Khuôn mặt đẹp trai của Quyền Đế Sâm lạnh lùng, Cố Vãn Vãn đã nói đến mức này, thì anh cũng không khó nhận ra tâm tư của cô ấy.
Cố Vãn Vãn đâu phải để anh ở bên một cách đơn giản như vậy!
"Vãn Vãn, ngoan nào!" Giọng nói của Quyền Đế Sâm trầm thấp: "Đừng nghịch!"
Anh ra biển với cô ấy, cũng chỉ là vì tình nghĩa anh em thuần túy, nhưng mà yêu cầu quá phận thì sao anh có thể đồng ý chứ!
"Em không muốn nghe lời, em muốn tranh thủ vì hạnh phúc của chính mình, em cần anh Sâm..." Cố Vãn Vãn bắt đầu khóc ăn vạ: "Anh Sâm, nếu em sắp chết rồi, nhưng ngay cả một chút kỷ niệm mà em cũng không có, anh không cảm thấy em rất thê thảm sao?"
Lúc này Quyền Đế Sâm kéo cô ấy ra, đồng thời điện thoại di động của anh cũng vang lên, anh trầm giọng nói: "Đừng khóc, anh nghe điện thoại trước!"
Lúc Quyền Đế Sâm chuẩn bị đi ra phía ngoài, Cố Vãn Vãn gọi anh lại: "Anh Sâm, một lát anh sẽ quay lại chứ?"
"Em ngủ trước đi! Lát nữa anh sẽ đến." Quyền Đế Sâm nói xong, đi ra ngoài.
Anh mở điện thoại di động ra, là cuộc gọi của Tả Điện Vũ: "Tổng giám đốc Quyền, tối đã gửi toàn bộ tư liệu liên quan vào email của anh!"
"Ừ!" Anh ta nói chuyện ít lời nhiều ý.
Anh mở email trên điện thoại di động ra, xem hết tư liệu, sau đó anh lập tức gọi điện thoại cho Cố Trạch Dã, hơn nữa giọng điệu của anh vô cùng tồi tệ: "Cố Trạch Dã, cậu lập tức tới đây ngay!"
Trong lòng Cố Trạch Dã biết có chuyện không ổn rồi, anh ta khẽ thở dài một tiếng: "Cậu không thể làm theo tâm nguyện của Vãn Vãn sao?"
"Không thể!" Quyền Đế Sâm nói chắc như đinh đóng cột.
Cố Trạch Dã nhanh chóng lái ca nô tới, anh ta mới đặt chân lên chiếc du thuyền sang trọng, đâm đầu vào là một nắm đấm cực mạnh của Quyền Đế Sâm: "Đây là cái gọi là anh em hả?"
Sau khi Cố Trạch Dã ăn một đấm, lúc Quyền Đế Sâm lại giơ nắm đấm lên, Cố Trạch Dã nghiêng người né tránh: "Quyền Đế Sâm, đủ rồi! Không phải tôi không đánh lại cậu, tôi nể mặt Vãn Vãn nên không so đo với cậu mà thôi!"
"Cậu quản lý cô ta cho tốt! Nếu như còn có lần sau, đừng trách tôi không khách khí!" Quyền Đế Sâm tức giận nói: "Còn nữa, cậu biết rõ là em ấy không bị bệnh đúng không? Nhưng cậu lại không vạch trần em ấy." . Kiếm Hiệp Hay
Cố Trạch Dã khẽ thở dài một tiếng: "Còn không phải là do con bé muốn ở bên cậu sao!”
"Tôi đã nói từng nói rồi, em ấy không thích hợp với tôi!" Từ trước đến giờ con người của Quyền Đế Sâm vẫn luôn máu lạnh vô tình, anh chưa bao giờ đùa bỡn phụ nữ, nhưng cũng không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào đi vào trong lòng anh.
Cố Trạch Dã lau vết máu trên khóe miệng: "Bây giờ Vãn Vãn sao rồi?"
"Ở trong phòng của em ấy!" Sắc mặt của Quyền Đế Sâm rét lạnh.
Cố Trạch Dã sải bước đi về phía căn phòng của Cố Vãn Vãn, đột nhiên anh ta quay đầu lại và nói: "Cậu thì có cái gì tốt? Tại sao Vãn Vãn cứ bất chấp tất cả vẫn luôn khăng khăng một mực thích cậu chứ?"1
Quyền Đế Sâm không nói gì, anh cũng không phải là chuyên gia tình yêu, làm sao mà anh biết?
Lúc Cố Trạch Dã đẩy cửa đi vào, trong phòng mở một ngọn đèn màu xanh nhạt, tựa như một chân trời nho nhỏ bao phủ lên căn phòng của cô ấy.
Cố Vãn Vãn yên tĩnh nằm đó, cô ấy nhắm mắt lại, khóe mắt còn có nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhuốm đẫm vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.
Cố Trạch Dã giơ tay lên, vô cùng nhẹ nhàng xóa đi vệt nước mắt trên gương mặt cô ấy.
Bỗng nhiên, Cố Vãn Vãn ôm chầm lấy cánh tay anh ta, cả người cô ấy nhào vào trong ngực của anh ta, cô ấy không mở mắt ra, cô ấy cho rằng Quyền Đế Sâm đã trở lại!
Cố Trạch Dã không kịp chuẩn bị, Cố Vãn Vãn lại làm đến mức này!
Trong ngực anh ta là Cố Vãn Vãn chỉ dùng drap trải giường bọc lấy thân thể, toàn bộ tấm lưng xinh đẹp của cô ấy hiện ra trước mắt anh ta.
Cố Trạch Dã âm thầm ngạc nhiên và hoảng sợ, Cố Vãn Vãn lại muốn...
"Chỉ một lần, có được hay không?" Cố Vãn Vãn thấy người đàn ông này không nói lời nào, cũng không ôm cô ấy, cô ấy tựa đầu vào lồng ngực của anh ta: "Anh Sâm, một lần thôi được không?"
Trong lòng Cố Trạch Dã âm thầm đau xót, anh ta dịu dàng gọi cô ấy một tiếng: "Vãn Vãn, là anh đây!"
Cố Vãn Vãn lập tức ngẩng đầu, cô ấy không dám tin tưởng nhìn Cố Trạch Dã: "Anh..."
Làm sao lại là Cố Trạch Dã chứ? Cánh tay của Cố Vãn Vãn hơi buông lỏng một chút, drap trải giường tuột xuống.
Cố Trạch Dã xoay người: "Vãn Vãn, để anh đưa em về nhà."
Cố Vãn Vãn che mặt: "Anh Sâm đâu rồi?"
"Cậu ta phát hiện ra là em lừa cậu ta!" Cố Trạch Dã đứng lên, cái bóng chiếu ngược trong cũng đặc biệt cao lớn.
"Có phải anh ấy rất tức giận không?" Cố Vãn Vãn lo lắng nói.
Cố Trạch Dã khẽ thở dài một tiếng: "Nếu như em hiểu tính tình của Đế Sâm, cũng nên biết là loại người như cậu ta ghét nhất là có người lừa gạt cậu ta! Được rồi, trước hết em về nhà với anh đi! Chính em mặc quần áo vào, anh ở bên ngoài chờ em!"
Anh ta sải bước đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Cố Vãn Vãn đang thút thít.
Lúc đầu cô ấy cứ tưởng rằng mình mắc phải bệnh nan y thì anh sẽ đối xử tốt với mình một lần!
Cô ấy chỉ là muốn một đứa con của Quyền Đế Sâm, dù cho cả đời này cô ấy không thể ở bên anh, chỉ cần cô ấy có một đứa bé, cô ấy cũng đủ hài lòng rồi!
Nhưng mà anh lại điều tra cô ấy, để cho cô ấy mất hết mặt mũi.
Quyền Đế Sâm từ trên du thuyền trở về đến nhà, anh mở cửa phòng Mặc Sơ ra nhưng không thấy cô ở đây.
Anh hơi nhíu mày không vui, có phải cô chỉ mong mỗi tối anh đều không trở lại không?
Quyền Đế Sâm nghĩ đến đây, lập tức gọi điện thoại cho Mặc Sơ.
Mặc Sơ đang ngủ mơ mơ màng màng, cô cũng không xem là ai mà trực tiếp nghe điện thoại: "Ai vậy?"
"Là tôi đây!" Giọng nói của Quyền Đế Sâm rét lạnh.
Mặc Sơ còn chưa mở mắt ra: "Không phải tối nay anh phải ở bên Vãn Vãn sao? Sao lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Lập tức trở về!" Quyền Đế Sâm ra lệnh rồi trực tiếp cúp điện thoại.