Nếu Mặc Sơ để Quyền Đế Sâm ôm ra ngoài, toàn bộ người trong công ty sẽ nhanh chóng biết việc này, cô còn mặt mũi đâu để đến công ty?
Mặc Sơ vội lắc đầu: “Chờ tôi tan làm sẽ đi ngay.”
Lúc này cô mới phát hiện mình vẫn còn nằm trong ngực anh, vội vàng lui về sau một bước.
“Chuyện của Chiêu Đệ là do lỗi của tôi.” Mặc Sơ chuyển chủ đề sang công việc: “Tổng giám đốc Quyền, tôi xin lỗi, tôi sẽ dẫn cô ấy đi ngay.”
Cô đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Mặc Chiêu Đệ vội vàng chạy lại: “Chị à, sao rồi?”
“Chiêu Đệ, Tổng giám đốc Quyền bảo em không hợp.” Mặc Sơ vừa nói vừa lấy tay ấn nút mở thang máy.
Hai người cùng đi ra, Mặc Chiêu Đệ hừ một tiếng, lập tức thay đổi sắc mặt: “Chị, không phải là em không thích hợp, mà là chị muốn độc chiếm Tổng giám đốc Quyền thì có.”
“Chiêu Đệ, ý em là gì?” Mặc Sơ khó hiểu hỏi.
Mặc Chiêu Đệ chăm chú nhìn cô, cắn răng nói: “Đồ lẳng lơ dâm đãng!”
Mặc Sơ trừng mắt nhìn cô, Quyền Đế Sâm trông cô ngứa mắt là lỗi của Mặc Sơ à? Trên thế giới này làm gì có cái logic ấy?
Hệt như Quyền Đế Sâm đã nói, từ nhỏ tới lớn đều là Mặc Chiêu Đệ gây họa, còn Mặc Sơ phải gánh một lưng oan ức. Chuyện gì Mặc Chiêu Đệ làm sai, Mặc Sơ đều sẽ bị phạt.
“Chị trừng gì mà trừng?” Mặc Chiêu Đệ hừ lạnh một tiếng: “Em đứng bên ngoài nghe hết cả rồi, chị nói đừng mà, đau lắm… Chị đúng là vô liêm sỉ! Thế mà dám ở trong phòng Tổng giám đốc Quyền làm mấy chuyện như vậy, còn già mồm cãi láo…”
Mặc Sơ giật mình, cô hiểu ra rồi, rõ ràng đó là lúc Quyền Đế Sâm phát hiện ra vết thương của cô.
Ngoại trừ con của cô thì chỉ có Quyền Đế Sâm phát hiện được trên người cô có vết thương, còn những người khác đều chỉ muốn quấn lấy, đòi hỏi lợi ích từ cô. Một khi không chiếm được thứ mình muốn sẽ kiếm đủ loại lý do để xỉa xói móc mỉa cô. Ân Phi Âm như thế, mà Mặc Chiêu Đệ cũng như thế.
“Chiêu Đệ, chị biết từ trước đến nay em không hề tôn trọng chị, nhưng mong em hãy tôn trọng Tổng giám đốc Quyền.” Mặc Sơ nghiêm mặt nói, Tổng giám đốc Quyền không phải là người đàn ông như vậy.
Mặc Chiêu Đệ lại hừ một tiếng, cái mũi như hếch lên trời: “Đương nhiên Tổng giám đốc Quyền không phải người đàn ông như vậy! Thế nhưng chị thì có khi đó. Có thể là chị chủ động câu dẫn Tổng giám đốc Quyền trong phòng làm việc, còn đóng vai nhân vật bị hại. Đừng quên việc chị đã lên giường với đàn ông năm mười tám tuổi!” . truyện kiếm hiệp hay
Mặc Sơ nắm chặt nắm đấm, đầu móng tay cô thoáng cái đã đâm vào da thịt, buổi đêm sáu năm trước là sai lầm, nhưng cô chỉ quan tâm đến đôi trẻ cho cô sức sống kiên cường.
Quá khứ có sai lầm hay không cũng đã không thể quay lại, quan trọng là hôm nay cô sẽ sống như thế nào, ngày mai phấn đấu ra sao.
Mặc Chiêu Đệ thấy Mặc Sơ im lặng thì càng thêm đắc ý châm chọc cô: “Cho nên chị không đáng xách giày cho Tổng giám đốc Quyền đâu, bởi vì chị là đồ rác rưởi! Đừng tưởng có thể dẫn Tổng giám đốc Quyền đến đám cưới của Tô San mà nghĩ là anh ta đối xử tốt với chị!”
“Chị cho là em không biết gì à? Dẫn được Tổng giám đốc Quyền và Thị trưởng Cố đến là công lao của Cố Vãn Vãn, chị chỉ là một hạt bụi mà thôi, đứng trước mặt họ cũng chẳng là cái thá gì. Tô San là đồ ngu nên không nhìn ra, chị cho em cũng không nhìn ra à?” Mặc Chiêu Đệ đổ hết toàn bộ sự chướng mắt của Quyền Đế Sâm lên đầu Mặc Sơ: “Còn nữa, nếu Tổng giám đốc Quyền xem trọng chị, vì sao còn cử hành lễ tìm bạn đời long trọng như vậy?”
Mặc Sơ lạnh nhạt nhìn cô ta: “Em nói xong chưa?”
“Chưa xong!” Mặc Chiêu Đệ trợn tròn mắt, cô ta thấy khuôn mặt Mặc Sơ vẫn bình thản, cơn giận càng bùng lên: “Mặc Sơ, nếu sớm biết chị sẽ thành như hiện tại thì đáng ra trước đây không nên nhận nuôi chị! Chị không chịu giúp, em sẽ tự đi!”
Mặc Chiêu Đệ nói xong, nhanh chân bước ra khỏi thang máy.
Mặc Sơ khẽ thở dài, dù nhà họ Mặc đối xử không tốt với đứa con nuôi như cô, nhưng cả đời này cô cũng phải gánh vác việc báo hiếu đối với bố mẹ không có ơn dưỡng dục nhà họ Mặc.
Chỉ là cô không ngờ Mặc Chiêu Đệ lại chọc phải họa, khiến Quyền Đế Sâm nổi trận lôi đình, giận dữ không thôi. Cô cố gắng trấn an Quyền Đế Sâm, kết quả là bị anh…
Mặc Sơ về tới công ty Thiên Trường Địa Cửu, cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp uống nước đã thấy có một bóng đen bao trùm lên người mình.
Cô ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi bất ngờ: “Tư Vĩ Phàm?”
Anh ta đến công ty của cô làm gì?
Tư Vĩ Phàm mặc một bộ đồ thoải mái, anh ta không giống với những cậu ấm nhà giàu khác, chỉ thích cuộc sống tự do tự tại, cũng không thường xuyên quản lý nghiệp vụ công ty.
“Mặc Sơ, bây giờ tôi là khách của cô đấy!” Tư Vĩ Phàm đứng phô trương trước mặt cô, ý tứ vô cùng rõ ràng, anh ta muốn Mặc Sơ tiếp đón mình cho thật cẩn thận: “Công ty Thiên Trường Địa Cửu đãi khách như thế này à?”
Mặc Sơ cảm thấy rất đau đầu, ai cũng không để yên cho cô làm việc. Ân Phi Âm, Thải Tiểu Mãn luôn đấu đá, chèn ép bài xích cô, Mặc Chiêu Đệ muốn lấy cô làm bàn đạp để trở thành bà chủ nhà họ Quyền, bây giờ lại đến lượt Tư Vĩ Phàm xuất hiện.
Mặc Sơ nhìn anh ta chằm chằm: “Gần đây tôi bận nhiều việc lắm, để tôi giới thiệu người khác tiếp anh.”
Tư Vĩ Phàm không nói gì, Mặc Sơ cho là anh ta đã đồng ý. Cô đứng lên, nói với những đồng nghiệp khác trong phòng: “Anh Tư Vĩ Phàm đây có việc đến đây, bây giờ có ai rảnh không?”
Lúc này có một nữ đồng nghiệp trẻ tuổi tên Tiểu Mễ đứng lên: “Tôi rảnh!”
Tiểu Mễ đi tới, Mặc Sơ giới thiệu: “Đây là anh Tư Vĩ Phàm, đây là đồng nghiệp của tôi, Tiểu Mễ, hai người cứ nói chuyện đi.”
Mặc Sơ đang định ngồi xuống, Tư Vĩ Phàm lại nói: “Mặc Sơ, từ lúc nào tôi đã đồng ý với cô để người khác đón thay thế?”
“Tôi không rảnh thật.” Gần đây Mặc Sơ đang rất bận chuyện của Quyền Đế Sâm.
Tư Vĩ Phàm cười lạnh một tiếng: “Có lẽ tôi phải khiếu nại lên cấp trên là cô xem thường khách, thậm chí là từ chối cả khách luôn đấy nhỉ?”
Mặc Sơ hơi nhíu mày, quay qua nói với Tiểu Mễ: “Xin lỗi nhé Tiểu Mễ.”
Tiểu Mễ là một cô gái còn rất trẻ, tháng bảy năm nay mới tốt nghiệp đại học, hiện đang thực tập tại công ty. Mà bởi vì tuổi còn trẻ nên rất tùy hứng, đương nhiên cũng viết luôn suy nghĩ lên mặt mình.
Tiểu Mễ biết gần đây Giám đốc Ân Phi Âm và Thải Tiểu Mãn đều đang nhắm vào Mặc Sơ, dù cô ta vừa vào công ty thực tập thì cũng dám dùng từ bất kính với Mặc Sơ.
“Đừng tưởng mình có Tổng giám đốc Quyền chống lưng mà làm kiêu!” Tiểu Mễ nói xong, quay đầu bước đi.
Mặc Sơ khẽ thở dài, rốt cuộc cô đã chọc phải ai đây?
“Xem ra mối quan hệ của cô ở công ty chẳng ra sao cả.” Tư Vĩ Phàm tranh thủ bỏ đá xuống giếng, anh ta nhìn những đồng nghiệp khác trong phòng làm việc: “Sống khổ cực quá nhỉ, cô cũng chỉ đến thế mà thôi. Nếu như khi đó cô không làm loạn với người đàn ông khác, thì bây giờ sẽ không…”