"Bên trong có đồ ăn ngon đúng không?" Mặc Hàm hỏi.
Đối với Quyền Đế Sâm mà nói thì Mặc Sơ chính là món ngon nhất, đối với trẻ nhỏ thì tất nhiên không phải đồ ăn ngon gì rồi!
Quyền Đế Sâm bế cô bé lên, ngoài ra anh đã chọn một căn phòng cho Mặc Hàm ở lại.
"Chú, chú đừng đi!" Mặc Hàm kéo anh ngủ cùng: "Cháu muốn nghe kể chuyện! Cháu muốn chú ngủ cùng cháu!"
Quyền Đế Sâm nói: "Chú gọi cô tới ngủ cùng cháu, được không?"
"Chẳng phải cô đã ngủ rồi sao?" Cô bé mở to đôi mắt đẹp.
Quyền Đế Sâm: "..."
Nhóc con này thật khó hầu hạ!
"Chú, cô đã ngủ rồi, chúng ta đừng làm phiền cô nữa!" Mặc Hàm nói: "Cháu muốn nghe câu chuyện về rừng sâu, cái bộ rừng rậm kỳ ảo ý ạ, câu chuyện mà người nhà của một cậu bé bị con hổ ăn mất, cậu bé được bầy sói cứu, cậu bé đã lớn lên trong rừng sâu..."
Quyền Đế Sâm chưa bao giờ kể chuyện cho trẻ con nghe, quả nhiên là bưng bít ra thì sớm muộn gì cũng phải trả giá gì đấy!
Mặc Hi di truyền tính cách trầm ổn nội liễm của anh, tất nhiên sẽ không nghe chuyện kỳ ảo như thế này rồi, khi có thời gian rảnh cậu bé còn làm phát minh sáng tạo kia kìa!
Cô nhóc này thì khác, cô bé có một chút mơ mộng, một chút dễ thương, một chút đánh yêu.
May mà, khi xưa Quyền Đế Sâm đã đọc qua bản gốc của câu chuyện này rồi, anh kể cho Mặc Hàm, cô bé hỏi: "Chú, có một câu nói kêu là thầy hổ sói, có phải có thể hiểu là, hổ và sối đều là đội quân vô cùng lợi hại, thế tại sao trong câu chuyện này, lão hổ là kẻ xấu? Sói lại là kẻ tốt vậy?"
Quyền Đế Sâm lại khá tán thưởng trình độ ngữ văn của cô nhóc, rất ít trẻ con sẽ biết nhiều thành ngữ, câu chuyện như thế này vào lúc năm tuổi.
"Đó là bởi vì trong các câu chuyện khác nhau, thì lại có hai phe đối nghịch!" Quyền Đế Sâm vốn định tìm phim hoạt hình đến để phân tích cho cô bé, nhưng, anh không biết phim hoạt hình đang thịnh hàng ở hiện tại là phim gì.
Mặc Hàm nói: "Ví dụ cừu vui vẻ và sói xám! Sói trời sinh đã muốn ăn thịt dê, sói đã gây nguy hiểm đến an toàn tính mạng của dê, sói chính là một tên xấu xa!"
"Thông minh!" Quyền Đế Sâm gật đầu: "Cái này giống với không gian sinh hoạt của chúng ta, mọi người đều là người, nhưng có một số người lại thích bắt nạt người khác tính kế người khác đánh mắng người khác, có một số người thích giúp đỡ người khác nâng đỡ người khác dạy bảo người khác, mọi thứ đều không thể tốt và xấu đồng loạt được! Chẳng qua đối với những vật tham chiếu khác nhau mà nói thì..."
Anh nói tới đây, anh nghĩ liệu mình có nói phức tạp rồi không nhỉ.
Nào ngờ, Mặc Hàm đã nhắm mắt ngủ say rồi.
Quyền Đế Sâm mỉm cười, anh thật sự chưa từng dỗ trẻ con. Tiếp đó, anh đắp chăn cho Mặc Hàm, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy người phụ nữ đang ở đứng ở cửa.
Mặc Sơ mặc đồ ngủ họa tiết hoạt hình của cô, cô đứng ở cửa nhìn anh kể chuyện cho Mặc Hàm nghe, anh đắp chăn cho con.
Sau này, nơi này chính là ngôi nhà mà bọn họ sống!
Trong lòng cô đã tuôn ra vô số ngọt ngào và hạnh phúc.
Quyền Đế Sâm đi đến trước mặt cô: "Em vất vả rồi!"
Cô vẫn một mình nuôi con và còn phải đi làm, còn phải chăm sóc con, đứa bé muốn ăn cơm muốn nghe kể chuyện, mức độ vất vả này nghĩ thôi cũng biết.
Chỉ khi chính bản thân mình trải qua, cô mới biết, nuôi con không dễ.
Mặc Sơ nói: "Anh chưa kể chuyện cho em nghe bao giờ đâu đấy."
Quyền Đế Sâm nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ của cô, anh cười rất là tươi, tiếng cười còn phiêu tán trong không khí.
"Về phòng, anh kể chuyện người lớn cho em nghe!" Quyền Đế Sâm nói sâu xa.
Mặc Sơ giẫm chân anh một nhát, cô chưa đi giày nên cú dẫm này chẳng có một tí lực uy hiếp nào.
Quyền Đế Sâm lại đi thăm phòng của con trai, con đã ngủ say rồi, thế là anh nắm tay Mặc Sơ trở về phòng ngủ.
Anh nhìn cô da diết: "Sinh một cô con gái không?"
Mặc Sơ thấy anh vẫn chưa biết chuyện Mặc Hàm là con gái anh, cô nhướng mày: "Không muốn!"
"Bởi vì, sau khi em sinh con gái, trong nhà địa vị được cưng chiều của em không giữ được nữa!" Mặc Sơ hừ một tiếng: "Anh xem, bây giờ có một cô bé, anh đã cô bé hơn em rồi! Trước khi đi ngủ còn kể chuyện cho cô bé nữa!"
"Hóa ra là em đang ghen!" Quyền Đế Sâm cười vui vẻ.
Mặc Sơ vươn tay ra ôm cổ anh: "Nếu sinh thì em cũng sinh con trai, em để chúng nó cưng chiều em thôi! Em mới là nữ vương!"
Quyền Đế Sâm cúi đầu, trán anh chống lên trán cô: "Bọn anh mỏi mắt mong chờ, xem xem lần mang thai tới là con trai hay con gái?"
Đêm đã khuya, người đàn ông đang bận rộn trồng hạt giống, âm thanh lúc trầm lúc bổng, ở trong đêm tối đặc biệt dễ nghe.
...
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm.
Mặc Sơ nấu sủi cảo đông lạnh mà cô mua về từ siêu thị, Mặc Hi rất là không nể mặt, cậu bé không ăn một miếng nào cả!
Mặc Hàm rửa mặt xong chạy xuống, vừa tới đã hỏi Quyền Đế Sâm: "Chú, tối qua chú đi đâu ngủ vậy? Tại sao không ở cạnh cháu?"
Tối qua chú Quyền bận gieo trồng cơ!
Quyền Đế Sâm cũng thật sự là không khen nổi bữa sáng mà Mặc Sơ làm, nhưng mà, tối qua anh làm đi làm lại cô lâu, cô có thể dậy sớm nấu bữa sáng cũng đã là rất không dễ dàng rồi.
Mặc Hi lười biếng đáp một câu: "Tất nhiên là bố anh phải ngủ cùng mẹ rồi, em hỏi câu hỏi ngu ngốc vậy!"
Mặc Hàm cũng không giận, cô bé giảo hoạt nhìn cậu bé một cái: "Mặc Hi, tiểu Chu đang trên đường tới đấy!"
Mặc Hi lập tức phấn chấn nhanh nhẹn: "Em tự chơi với em ấy, anh có việc đi trước đây!
Mặc Hàm thầm đắc ý một trận, đấu với cô bé à!
Mặc Hàm lại nói: "Bữa sáng này khó ăn quá, cháu không ăn, chú, chúng ta ra ngoài ăn đi!"
Mặc Sơ thấy Mặc Hàm "khiêu khích" cô như vậy, cô cũng không nói gì, bọn họ đều không ăn đúng không, cô tự ăn! Cô ăn xong rồi đi ngủ! Đừng ai ở nhà làm phiền cô!
Dù sao thì cô đã xin nghỉ phép rồi, cô cũng không cần đi làm.
Quyền Đế Sâm vừa nghe thấy Mặc Hàm nói như vậy, khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống: "Cô tự tay nấu bữa sáng, đây là tấm lòng, sao có thể nói như vậy hả?"
Mặc Hàm thấy anh giận, cô bé quăng đũa: "Rõ ràng là chú chiều vợ chú, không đối xử tốt với cháu!"
Cô nhóc này chuyên môn tới gây sự mà, sao cô bé có thể bỏ qua cơ hội tốt như này chứ!
Mặc Hàm đưa lưng về phía Quyền Đế Sâm, cô bé còn nháy mắt với Mặc Sơ, hai mẹ con cùng nhau làm khó Quyền Đế Sâm.
Mặc Sơ suýt thì bật cười, cô vội vàng nhét một miếng sủi cảo vào trong miệng, sau đó chuyên tâm ăn bữa sáng.
Ai bảo Hàm Hàm là tiểu tình nhân kiếp trước của Quyền Đế Sâm, thế thì cứ để cô bé đi gây hấn với Quyền Đế Sâm đi!
Mặc Sơ liếc trộm Quyền Đế Sâm một cái, cô phát hiện lúc này, người đàn ông không gì không làm được đây cũng lúng túng không biết làm gì, trong lòng cô lại càng vui mừng.
Hừ hừ, cho anh bắt nạt em này!
Quyền Đế Sâm cũng thương đứa bé này, anh đi qua, nhún nhường, ngồ xổm xuống rồi nhìn thẳng vào Mặc Hàm, anh nói: "Hàm Hàm ngoan, cháu không muốn ăn bữa sáng nhà làm thì chú đưa cháu đi ăn! Cháu muốn ăn cái gì?"
Anh vừa nói ra câu này, Mặc Sơ đã ha ha hai tiếng: "Anh Quyền, bây giờ anh là chỉ chiều cô bé, không chiều em nữa đúng không? Anh cũng chê bữa sáng em nấu không ngon hả? Thế mà anh còn bảo trong lòng anh không có người phụ nữ khác?"