Sau khi Quyền Đế Sâm vào thư phòng, Mặc Sơ cũng bận rộn với công việc của mình, cô vừa nghĩ tới sẽ nhanh chóng được gặp con, cũng vô cùng vui vẻ.
Sau khi Quyền Đế Sâm mở máy vi tính lên, Mặc Hi cũng vừa gọi điện thoại tới.
“Tổng giám đốc Quyền, chào ngài, tôi là Mặc Hi.” Mặc Hi, dáng vẻ nói chuyện như một người lớn, đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc.
“Cậu Tiểu Mặc, chào buổi tối.” Trái lại, giọng của Quyền Đế Sâm có chút ung dung: “Cụ thể, tối nay chúng ta sẽ nói một chút về bản thiết kế đồ chơi có số thứ tự là D303 của cậu. Nhà thiết kế chuyện nghiệp bên phía chúng tôi cung cấp ý kiến, cậu có xem chưa?”
Trái lại, Mặc Hi nói: “Tổng giám đốc Quyền, tôi giữ vững phong cách của bản thân tôi. Đương nhiên tôi không thích việc sửa đổi thiết kế tôi, hợp tác được thì hợp tác, nếu như bởi vì như thế mà không thể hợp tác, thế thì coi như xong.”
Trong lòng Quyền Đế Sâm nghĩ, tên nhóc này vô cùng hung hăng, phách lối, anh còn chưa hủy bỏ bản phác thảo thiết kế của Mặc Hi, ngược lại Mặc Hi đã đánh đòn phủ đầu.
Anh thật sự không ngờ một cô gái dịu dàng như Mặc Sơ lại sinh ra một cậu con trai phách lối như thế.
“Đối với một người không hiểu được việc chấp nhận ý kiến của người khác, sao có thể lớn lên.” Lúc này, Quyền Đế Sâm lên tiếng dạy dỗ.
Mặc Hi hừ một tiếng: “Tôi giữ vững phong cách của mình là bởi vì tôi có tự tin, tôi là một nhà thiết kế xuất sắc, phong cách thiết kế của tôi là độc nhất vô nhị.”
“Cậu Tiểu Mặc, vậy xem ra, không cần tiếp tục buổi đàm phán hôm nay nữa.” Quyền Đế Sâm vẫn giữ vững cách xử lý của mình.
“Vâng.” Mặc Hi nói như đinh đóng cột, sau đó cậu lại nói: “Tổng giám đốc Quyền, ngài đừng vì chuyện này mà liên lụy tới mẹ tôi.”
Quyền Đế Sâm cười thầm, còn nhỏ tuổi như thế đã có thể ra nước ngoài học, đương nhiên thực lực khác hẳn. Cậu bé yêu mẹ mình như thế cũng khiến Quyền Đế Sâm tán dương cậu thêm vài phần.
“Tôi là người không phân biệt được công và tư sao?” Quyền Đế Sâm cũng hừ một tiếng.
“Vậy thì tốt.” Cuối cùng Mặc Hi nói: “Tổng giám đốc Quyền, hẹn gặp lại.”
Quyền Đế Sâm nhìn điện thoại bị ngắt, anh nhớ lại một từ, còn trẻ vô cùng lông bông chính là bởi vì còn trẻ cho nên mới có thể vô cùng lông bông.
Sau khi Quyền Đế Sâm ở trong thư phòng giải quyết hết công việc, anh trở lại phòng ngủ.
Mặc Sơ mở miệng hỏi anh: “Ngài Quyền, anh nói chuyện với cậu Tiểu Mặc thế nào rồi?”
“Cậu Tiểu Mặc rất có suy nghĩ của mình, cậu yếu không chịu thay đổi theo ý kiến của nhà thiết kế bên anh.” Quyền Đế Sâm cũng nói thật cho cô: “Tạm thời chưa nói xong.”
Hai tay Mặc Sơ giang tay: “Đây là chuyện của đàn ông các người, dùng cách thức của đàn ông các người để giải quyết đi.”
Quyền Đế Sâm đưa mắt nhìn cô: “Tôi thật thích cậu nhóc này.”
Trong lòng Mặc Sơ “lộp bộp” một tiếng, chỉ tiếc, ôi…
“Đúng rồi, ngài Quyền, ngày mai có thể đến bệnh viện với em một chuyến được không?” Mặc Sơ hỏi anh.
Quyền Đế Sâm biết: “Đến gặp Trịnh Đông Dương?”
“Vâng.” Mặc Sơ gật đầu một cái: “Mặc dù tổ chức ra lệnh, anh ta vẫn không thể chấp nhận, thế nhưng em cảm thấy không khai thông tư tưởng mà lập tức cưỡng chế kết hôn thì có hơi không được.”
Lúc này, Quyền Đế Sâm đưa tay ôm eo Mặc Sơ: “Bà Quyền đây là muốn anh dùng người giải thích?”
“Một khi thủ trưởng làm một tấm gương tốt, lính quèn thì sẽ giống anh vậy.” Mặc Sơ cười ngọt ngào.
Ngày hôm sau.
Quyền Đế Sâm và Mặc Sơ đi tới bệnh viện, sau khi Trịnh Đông Dương nghe nói Quyền Đế Sâm tới thật, cho dù anh ta đang thế nào thì cũng muốn đứng trên đất hành lễ với thủ trưởng thần tượng.
“Chào thủ trưởng, chào chị dâu.” Cuối cùng, Trịnh Đông Dương cũng gặp được Quyền Đế Sâm trong truyền thuyết, anh ta lập tức hung phấn tới mức mặt đỏ rần.
Quyền Đế Sâm trông như một thủ trưởng uy nghiệm dò xét lính quèn: “Trịnh Đông Dương?”
“Đến.” Trịnh Đông Dương lập tức đứng nghiêm.
Quyền Đế Sâm nhìn kỹ anh ta: “Có biết vì sao tôi đến bệnh viện gặp cậu không?”
“Không biết thưa thủ trưởng.” Mặt Trịnh Đông Dương phồng đến đỏ bừng.
Quyền Đế Sâm uy nghiêm nói: “Là bởi vì cậu không lĩnh ngộ được tư chất mà một người lính nên có, quân dân một nhà, giống như cá với nước vậy. Không ai có thể rời bỏ ai, Lý Chi Nhiễm và cậu là thanh mai trúc mã, tương thân tương ái. Chỉ vì một cái chân mà cậu lại không kết hôn, chẳng lẽ vì một cái chân mà cậu cũng không tiếp tục làm một người lính sao?”
Trịnh Đông Dương: “Không phải thủ trưởng, tôi có thể hỏi một chuyện không?”
“Hỏi đi.” Quyền Đế Sâm dứt khoát nói.
Trịnh Đông Dương lập tức nói: “Nếu chị dâu không gả cho anh trước, anh gặp phải sự đả kích lớn nhất trong đời, anh vẫn sẽ cưới chị ấy sao?”
Quyền Đế Sâm nhìn Mặc Sơ: “Đây phải hỏi bà Quyền có đồng ý gả cho tôi không?”
Mặc Sơ có cảm giác nằm không cũng trúng đạn, sao có thể đẩy lên người bọn họ?
Thế nhưng cô vẫn dứt khoát trả lời: “Đương nhiên đồng ý.”
“Có nghe cô ấy đồng ý không?” Hai tay Quyền Đế Sâm chắp sau lưng, cả người vô cùng uy nghiêm: “Tôi không chỉ muốn cô ấy gả cho tôi, tôi còn muốn cô ấy phải gả, bởi vì chỉ cần tôi nhìn trúng cô ấy, cô ấy lập tức là người của tôi, có chết cũng là quỷ của tôi. Cả đời này của cô ấy không có ai ngoài tôi.”
Mặc Sơ thấy anh vô cùng ngang ngược như thế, trong nháy mắt cô cũng cảm thấy, nếu cô không gả cho anh thì thật sự không thể được.
Trịnh Đông Dương nghe lời này, cảm thấy vô cùng áy náy.
Quyền Đế Sâm lại khiển trách: “Lấy khí phách và lòng can đảm của quân nhân ra, không chỉ chinh phục kẻ thù trên chiến trường, cũng phải chinh phục người phụ nữ của chúng ta.”
Trịnh Đông Dương nhìn anh, há miệng không nói nên lời.
“Đi thôi.” Quyền Đế Sâm vô cùng ngang ngược nói: “Bây giờ, hãy theo đuổi cô gái này một lần. Cưới con gái người ta dễ dàng. Đã tìm cứu được nhiều người rồi, cậu còn kéo dậy, kéo cái gì mà kéo.”
Mặc Sơ đứng bên cạnh anh, cô bỗng nhiên suy nghĩ, Quyền Đế Sâm ở trong quân doanh, chắc chắn còn uy phong lẫm liệt hơn cả Quyền Đế Sâm ở trên thương trường.
Trịnh Đông Dương bị thủ trưởng phê bình một trận, anh ta cũng mau chóng tỉnh ngộ, cảm thấy thật sự có lỗi với Lý Chi Nhiễm, hơn nữa nhìn về phía người phụ nữ vẫn luôn chờ anh ta.
Anh ta đi tới bên cạnh Lý Chi Nhiễm: “Chi Nhiễm, gả cho anh đi.”
Lúc này, có những bác sĩ và y tá đang vây xem, có người ồn ào: “Anh lính, vừa không có hoa tươi, vừa không có nhẫn, anh không có gì như thế thì cầu hôn thế nào?”
Có người đưa tới một chiếc máy bay giấy: “Anh lính cho anh này, đưa cô em đi bay đi.”
Còn có người đưa tới một ly nước trái cây: “Cô Lý vất vả, ngày ngày dùng phấn viết, uống ly nước chanh, tẩy rửa bụi trần.”
Mặc Sơ thấy mấy người vây xem nóng lòng như thế, cô cũng cười.
Kết quả, Lý Chi Nhiễm thấy bọn họ nhạo bang anh lính của cô ấy, cô ấy lập tức nói đỡ: “Tôi chỉ cần trái tim của anh Đông Dương, tôi không cần những thứ khác.”
“Ôi, hai người có thể động phòng luôn đi.” Có người lớn tiếng nói.
Mặc Sơ lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, từ trước tới giờ cô cũng không dám muốn trái tim của Quyền Đế Sâm, hoặc tình yêu với anh không liên quan.
Cho nên, hôn nhân của mỗi một người, không phải đều tình yêu. Thế nhưng bởi vì có tình yêu mới khiến người ta cảm thấy động lòng.