Mặc Hi và Mặc Hàm nhìn nhau một cái, suy nghĩ giống nhau, trong lòng đã hình thành ra chút trò vặt.
Mặc Sơ ăn trưa xong, lập tức đưa các con về nhà trước, sau khi bọn chúng nghỉ trưa thì cô chuẩn bị tiền lì xì.
Khoảng bốn giờ chiều, cô ra ngoài bắt xe buýt đến khách sạn.
Nhưng cô không biết là cô vừa đi thì hai cục cưng này đã tỉnh rồi.
Mặc Hàm lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Đại Chu: "Đại Chu, lập tức đến khách sạn Thiên Thành chờ tớ ở ngoài, cậu dám không đến thì tớ sẽ đánh cậu thành cái đầu heo!"
Cô bé gọi điện thoại xong, nhìn Mặc Hi: "Em gọi được người rồi, anh cũng phải gọi một người đẹp đến."
Cô bé vừa dứt lời xong, Đại Chu đã gọi lại: "Mặc Hàm, tớ phải trông em gái, không đi được..."
"Cái đồ heo ngốc này, không biết đưa em gái đi cùng sao? Tớ nói cho cậu biết, thú vị lắm đó!" Mặc Hàm lập tức nói: "Hơn nữa tớ và Mặc Hi sẽ chăm em gái với cậu!"
"Được, tớ xuất phát ngay!" Đại Chu bị mắng cũng không giận, ai bảo cậu bé chỉ thích Mặc Hàm chứ: "Chúng ta không gặp không về!"
Mặc Hàm nhìn anh trai vẫn còn đang im lặng suy nghĩ: "Này Mặc Hi, anh không cần gọi người đẹp nữa, chúng ta để Tiểu Chu ra sân, chắc chắn sẽ quậy tung cả chỗ đó..."
Khách sạn Thiên Thành.
Hôm nay là đám hỏi của nhà họ Tư và nhà họ Tô, nhà họ Tư có chút tiếng tăm trong xã hội, không ít người trong hai giới chính trị và kinh doanh đều đến.
Nhà họ Tô là gia đình kinh doanh bình thường, kinh doanh một hãng nhỏ khoảng một trăm người, nên đương nhiên nhà họ Tô rất mong có thể tạo mối quan hệ với nhà họ Tư, mà hôn nhân chính là sợi dây gắn kết tốt nhất.
Khi Mặc Sơ bước vào một mình, mẹ nuôi và mợ đang tán gẫu, ganh đua với nhau.
Mợ: "Vĩ Phàm rất thương Tô San nhà em, mỗi chiếc nhẫn kim cương trên tay mà nó cũng đặt riêng ở nước ngoài, nghe nói mấy trăm ngàn đấy!"
Mẹ nuôi: "Chiêu Đệ nhà chị sắp đi du học rồi, đây là cơ hội hiếm có, con gái có trình độ cao, năng lực lại tốt mới mới đúng là có bản lĩnh! Gả cho người tốt không có ích gì, vợ chồng vẫn nói ly hôn là ly hôn..."
Mợ vừa nghe vậy thì lập tức không vui: "Nghe nói Chiêu Đệ nhà chị chỉ là du học tự túc, bây giờ nó cũng hai mươi hai tuổi rồi nhỉ, vậy mà vẫn còn ăn bám cha mẹ sao? Tô San nhà bọn em mới mười bảy tuổi đã được Vĩ Phàm nâng niu yêu thương, Vĩ Phàm cho con bé rất nhiều tiền..."
"Ha ha, mới mười bảy tuổi đã sống chung với đàn ông rồi hả?" Mẹ nuôi chế giễu nói: "Còn chưa thành niên nữa đấy!"
Vẻ mặt mợ lập tức thay đổi, nhìn thấy Mặc Sơ vừa bước vào, bà ta mỉa mai nói: "Nhìn con gái lớn của chị kìa, hồi mười tám tuổi đã mang thai con của của ai không biết, đến bây giờ còn không gả đi được! Em thấy cả đời này cũng không có ai cần nó đây!"
"Mày đến đây làm gì?" Mẹ nuôi tức giận nhìn Mặc Sơ: "Không phải mày bị bắt đi rồi sao?"
Mặc Sơ không quan tâm lời mỉa mai châm chọc của bọn họ, cô chỉ lạnh nhạt nói: "Tô San mời con đến dự lễ cưới."
Mẹ nuôi hung hăng trừng mắt với Mặc Sơ: "Cái thứ mất mặt, còn không đi đi!"
"Đừng mà..." Mợ kéo Mặc Sơ, trông giống như có ý tốt nhưng thực ra lại xấu xa nham hiểm nói: "Nếu đã đến rồi thì sao lại đi chứ? Ở lại làm một nhân chứng cho tình yêu của Vĩ Phàm và Tô San đi! Chiêu Đệ còn làm phù dâu nữa đó!"
"Được ạ!" Mặc Sơ ra vẻ vâng lời đáp lại bà ta.
Có lẽ là vì mẹ nuôi và mợ đều thấy cô không phản kháng, cảm thấy cô nhạt nhẽo, cũng không thèm quan tâm cô nữa.
Thật ra tình cảm hay hôn nhân của ai với ai cũng chẳng quan trọng chút nào đối với Mặc Sơ.
Mặc Sơ tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, cô lấy điện thoại ra làm việc, tuần sau còn có một kế hoạch hôn lễ, cô điều chỉnh suy nghĩ một chút, thử tìm linh cảm.
Bỗng nhiên một cái bóng cao lớn che phủ đỉnh đầu cô.
Cô ngẩng đầu lên lại nhìn thấy anh ta!