Cận Kỳ Ngôn không lên tiếng, Vân Thuỷ Dạng cảm thấy phía sau lạnh hơn.
Cô mang trên mặt biểu tình vô vị, đôi mắt trong suốt nhạy bén khẽ di chuyển.
Thang máy vừa lúc đến nơi, cửa mở ra, cô đi vào trước.
Quay người lại, Vân Thuỷ Dạng không chỉ nhìn thấy Cận Kỳ Ngôn, mà Cận Kỳ Hạo cũng ở đó.
Theo bản năng, Vân Thuỷ Dạng liếc nhìn Cận Kỳ Hạo một chút, cô dùng ánh mắt đầy ẩn ýnhìn anh ta.
Anh ta đến đây lúc nào?
Những điều cô hỏi Cận Kỳ Ngôn, anh ta cũng nghe được rồi sao?
Biểu cảm của hai anh em thật đúng là giống nhau, đều lạnh lùng như vậy!
Ngược lại, bây giờ nhìn Cận Kỳ Hạo lại lạ lẫm hơn nhiều, anh ta không nhiệt tình với cô giống năm năm trước.
Hai người đàn ông này mặc kệ như thế nào, vẫn giống nhau quá mức, âu phục Armani giống nhau, còn mặc cùng một cái nhãn hiệu áo sơmi!
Bọn họ đều đi vào trong thang máy, ai cũng không lên tiếng, mà hơn nữa, bọn họ đều đứng ở đằng sau Vân Thuỷ Dạng.
Ánh mắt giảo hoạt di chuyển một chút, bỗng dưng, Vân Thuỷ Dạng cười ngọt ngào lộ ra lúm đồng tiền, ngoái nhìn hai người.Cô vừa quét cả người Cận Kỳ Ngôn và Cận Kỳ Hạo một lượt, cẩn thận quan sát đến phản ứng của bọn họ, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.
"Này, Tổng giám đốc Cận! Tôi, Vân Thuỷ Dạng, trở về rồi! Các vị nhìn thấy tôi, đều không vui sao? Hừ hừ? Năm năm, quên tôi rồi hả? Hay là, cố ý không nhận ra tôi đây?"
Vân Thuỷ Dạng hơi nghiêng đầu, nụ cười xinh đẹp, biểu hiện lại có một chút ngây ngô!
Cận Kỳ Ngôn không trả lời Vân Thuỷ Dạng, giống như là cô không hề tồn tại.
Anh cũng chán ghét liếc mắt nhìn cô!
Cô hỏi anh đã từng làm việc trái với lương tâm hay không, anh đương nhiên chưa từng làm, anh không thẹn với lòng mình.
Người phụ nữ này đột nhiên trở về, còn tới Tập đoàn Hoa Vũ, cô ta đang định chơi trò gì?
Mặc kệ Vân Thuỷ Dạng muốn làm cái gì, chỉ cần không tính toán đến trên đầu của anh, Cận Kỳ Ngôn đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, không rảnh để ý.
Nếu như cô có mưu đồ đùa nghịch anh, anh tuyệt đối không tha cho cô!
Anh cũng không cho phép cô khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh!
Vân Thuỷ Dạng chủ động chào hỏi, ngược lại là thái độ lạnh lùng của Cận Kỳ Hạo lại có một chút biến hóa.Anh ta nhìn Vân Thuỷ Dạng, khóe miệng khách sáo hiện lên đường cong mờ nhạt, giống như cười mà không cười.
"Vân tiểu thư càng ngày càng khôi hài, rất xinh đẹp, rất quyến rũ! Tôi cho là cô và Kỳ Ngôn tương đối quen thuộc, cho nên, không tới phiên tôi lên tiếng."
"Tổng giám đốc Cận thật biết chê cười, vẫn hài hước giống như năm năm trước vậy! Năm năm, thay đổi thật nhiều, các vị lăn lộn hô mưa gọi gió! Một người quản lý bầu trời Thượng Hải, một người quản lý dưới đất Thượng Hải, toàn bộ trời đất Thượng Hải đều bị hai anh em hai người giữ lấy, rất vinh hạnh gặp lại các vị."
"Vân tiểu thư quá khen, tôi cũng rất vinh dự được gặp lại cô!"
"Lời này thật sự là ý nghĩ trong lòng sao? Tôi tưởng rằng Tổng giám đốc Cận căn bản cũng không muốn nhìn đến tôi chứ! Hai vị Tổng giám đốc Cận, chúc các vị may mắn! Tôi đã tới nơi rồi, tạm biệt, hẹn lát nữa gặp lại!"
Lời nói vừa dứt, Vân Thuỷ Dạng nghe được đinh một tiếng, thang máy cũng ngừng đi lên.
Cửa lập tức mở ra.
Cười đến phong tình vạn chủng, Vân Thuỷ Dạng ngạo nghễ giẫm lên giày cao gót rời khỏi thang máy.
Ngay sau đó, đường cong khách sáotrên khóe miệng Cận Kỳ Hạo biến mất, gương mặt cũng trở nên lạnh đi.
Cho dù Vân Thuỷ Dạng đi, Cận Kỳ Ngôn và Cận Kỳ Hạo cũng không nói gì, cũng không nhìn đối phương một chút.
Trong thang máy, không gian nhỏ hẹp, bốn phía tràn đầy một mùi hương cỏ thơm thanh nhã xông quần áo, lan tỏa khắp mọi, nơi nhắc nhở Vân Thuỷ Dạng thật sự trở về!