Lam Tâm Lạc cười rộ lên.
Ánh mắt giễu cợt, khinh miệt nhìn thẳng vào Vân Thủy Dạng.
"Nói chuyện phải có bằng chứng, không có chứng cứ thì đừng ngậm máu phun người. Hoặc là cô để tôi thu mua Chính Đông, hoặc là trơ mắt nhìn Chính Đông phá sản, cô tự lựa chọn. Tôi thu mua Chính Đông còn có thêm điều kiện... đó là... cô phải rời khỏi Thượng Hải này."
"Tôi không bán, cút! Lam Tâm Lạc, đừng để tôi nắm được thóp, nếu không, tôi sẽ bắt cô trả lại gấp bội. Tôi sẽ không bao giờ để cho cha tôi chết một cách vô ích như vậy đâu....tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua cho các người... không bao giờ.”
Từng chữ lạnh lẽo phát ra từ miệng Vân Thủy Dạng, ánh mắt thâm trầm đáng sợ nhìn Lam Tâm Lạc, không kiềm chế được bản thân, bàn tay Vân Thủy Dạng nắm chặt đến nỗi móng tay sắc nhọn đâm vào lòng bàn tay.
"Được, vậy tôi muốn xem cô có bản lĩnh như thế nào, tôi sẽ chờ cô đến cầu xin tôi.”
Trong mắt Lam Tâm Lạc gợi lên sự hứng thú, cô ta nở một nụ cười âm trầm sau đó thoải mái đi ra ngoài.
"Ức hiếp người quá đáng, đồ khốn kiếp!"
Trợn mắt nhìn bóng lưng Lam Tâm Lạc, Vân Thủy Dạng tức giận chửi lên, lúc này lỗ mũi cô nóng lên, hốc mắt cũng hồng hồng.
Cô sẽ không bỏ rơi Chính Đông, cô phải cứu lấy tâm huyết của ba mình.
~~~~~~~~
Lam Tâm Lạc thật tốt quá mức, cô ta vừa mới đi, tin tức tập đoàn Lam thị muốn thu mua Chính Đông đã truyền ra ngoài.
Hiện giờ tình hình hết sức khẩn cấp, Vân Thủy Dạng đi đến biệt thự nhà họ Cận.
"Xin lỗi tiểu thư! Lão phu nhân không có ở nhà, phu nhân đã đi du lịch Châu Âu rồi."
"Khi nào thì bà ấy trở về? Nhờ anh hãy nói giúp, tôi tìm bà có việc rất gấp." Vân Thủy Dạng gấp đến mức sắp khóc, nước mắt đã đầy trong hốc mắt chỉ trực trào ra.
"Xin lỗi, chúng tôi không biết, xin Vân tiểu thư quay về đi."
"Xin lỗi! Quấy rầy rồi." Khẽ khom người sau đó Vân Thủy Dạng quay lưng rời đi.
Cho dù bây giờ nước mắt đã đầy trong hốc mắt nhưng cô không thể để bọn họ nhìn thấy.
Cô tự an ủi bản thân: Vân Thủy Dạng, đừng khóc, nhất định phải kiên cường lên, nhất định phải cứu Chính Đông, rồi sẽ nghĩ được cách thôi!
Không thể để cho mình khóc lên, Vân Thủy Dạng cắn môi thật chặt cố kìm nén bản thân.
...
"Lão phu nhân, Vân tiểu thư đi rồi. Dáng vẻ cô ấy rất gấp gáp trông rất đáng thương."
Hoàng Du đang tập yoga nhưng dù người giúp việc tới báo cáo bà cũng không mở mắt.
Bà biết tập đoàn Lam thị muốn thu mua Chính Đông.
"Nhiều chuyện, đi ra ngoài!"
"Dạ!" Người giúp việc lui xuống, Hoàng Du lại lẳng lặng ngồi tĩnh tâm.
~~~~~~~~
Dù Vân Thủy Dạng nghĩ tới cách nào, cô cũng đều muốn thử, sau khi đi khỏi biệt thự nhà họ Cận, cô vội vã đến tòa cao ốc của tập đoàn Hoa Vũ, cô muốn tìm Cận Kỳ Ngôn.
Không có bất kỳ lời khách sáo nào,cũng không làm bộ làm tịch, Vân Thủy Dạng lập tức nói rõ suy nghĩ của mình.
"Cận Kỳ Ngôn, không phải anh muốn sợi dây chuyền này sao? Tôi cho anh! Chỉ cần anh giúp tôi cứu Chính Đông, chuyện gì tôi cũng đồng ý với anh."
Vừa nói, Vân Thủy Dạng tháo giây chuyền xuống, giơ ra trước mặt Cận Kỳ Ngôn.
Ánh mắt thâm trầm của Cận Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm Vân Thủy Dạng.
"Vân Thủy Dạng, cô về đi,cũng mang giây chuyền về đi. Để tập đoàn Lam thị thu mua Chính Đông là lựa chọn tốt nhân bây giờ, nếu không, cô sẽ khiến nó phá sản. Sẽ không có ai ngu ngốc mà bỏ ra mấy trăm triệu đi thu thập một cục diện rối rắm như vậy.”