Nhìn thế nào cũng không thấy vừa mắt Âu Lập Dương, Vân Thủy Dạng ngồi một chút liền đi vào phòng vệ sinh.
Lập tức Hạ Hương Trừng đuổi theo.
"Thủy Thủy, thật xin lỗi, ủy khuất cậu ăn bữa cơm này rồi. Cũng là hôm nay mình mới biết, Âu Lập Dương là bạn của tổng biên tập của mình. Nếu như cậu đi, mình sợ anh ta sẽ trả thù lên đầu mình. Mình vô cùng thích công việc biên tập này, mình cũng không muốn bị cha mình xem thường. Đã nói không dựa vào bọn họ, mình muốn chứng minh mình có thể."
Vân Thủy Dạng hơi thở dài: "Cơm nước xong xuôi mình sẽ đi ngay lập tức."
"Mình cũng không ngờ sẽ gặp Âu Lập Dương ở đây, lần sau đi, chúng ta sẽ đi ăn mỳ cay, chắc chắn sẽ không gặp anh ta."
"Người mình chán ghét là Âu Lập Dương, không phải cậu. Được rồi, mình không để ý là được."
"Thủy Thủy, cảm ơn cậu, cậu thật quá tốt!" Hạ Hương Trừng có thâm ý nhếch miệng, ánh mắt của cô có chút phức tạp.
"Hương Trừng tìm được việc, chúng ta nên mời rượu, chúc cô nhanh chóng thăng chức!" Âu Lập Dương cầm ly rượu lên, anh có thâm ý đối mặt với Hạ Hương Trừng.
"Cảm ơn!" Hạ Hương Trừng nâng ly rượu vang đỏ lên, hơn nữa, còn dẫn đầu uống một ngụm.
Vân Thủy Dạng còn đang do dự, cô liếc trộm phản ứng của Âu Lập Dương, anh ta cũng giống Hạ Hương Trừng, nói xong liền uống.
Rượu này... cô nên uống hay không đây?
Cô và Hạ Hương Trừng vừa đi vệ sinh về, đã thấy anh ta chuẩn bị rượu.
"Hương Trừng, mình..."
"Thủy Thủy, chúng mình đều làm xong rồi, sao cậu còn chưa đụng vào ly! Nhờ cậu lần này, sau này mình sẽ mời cậu ăn."
Sợ Âu Lập Dương sẽ ra tay với Hạ Hương Trừng, Vân Thủy Dạng bất đắc dĩ uống rượu.
"Chúng ta uống rượu vang đỏ, cũng không dễ say như vậy. Nếu uống say, anh sẽ đưa em về, hoặc Hương Trừng đưa em về cũng được."
Vân Thủy Dạng cắt bò cà ri ăn, không để ý đến Âu Lập Dương.
"Rượu vang này rất không tệ, wow, là chai Lafite năm 82! Thủy Thủy, đừng lãng phí, uống thêm một ly đi. Bây giờ, mình cảm thấy như trong miệng mình đều nhét đầy nhân dân tệ rồi."
Cười, Hạ Hương Trừng lại mời rượu Vân Thủy Dạng.
Rượu vang đêm nay chính xác là hoàn toàn tinh khiết, Vân Thủy Dạng cũng nhìn bình, thật sự là Lafite năm 82!
Hạ Hương Trừng mời rượu, Vân Thủy Dạng không từ chối, cô uống ly rượu vang thứ hai.
Trong lúc đó, Âu Lập Dương rất yên tĩnh, anh tập trung ăn cơm.
Có thể là do ăn cà ri bò tiêu đen, có chút cay, nên cơ thể Vân Thủy Dạng hơi nóng một chút.
Không đợi Hạ Hương Trừng mời rượu, Vân Thủy Dạng đã rót cho mình một ly.
Uống xong, cô vẫn thấy khô miệng, hơn nữa, nước chanh cùng rượu vanh đỏ cũng không ngăn được cơn khát của cô.
Không muốn đối mặt với Âu Lập Dương, nên Vân Thủy Dạng ăn rất nhanh, giải quyết hết phần cà ri bò và sốt Ý, cô liền tạm biệt Hạ Hương Trừng.
Cô dự tính sẽ mua kem ăn, hy vọng có thể làm dịu cơn khát của mình.
Vân Thủy Dạng vừa mới tiến vào thang máy, Âu Lập Dương tiến vào ngay sau đó.
Anh không xuống tầng một mà lên tầng năm mươi sáu, Vân Thủy Dạng biết rõ tầng trên cùng có phòng tổng thống.
Cô muốn ra khỏi thang máy, cô không muốn ở cùng một chỗ với Âu Lập Dương.
Giống như bị Âu Lập Dương nhìn thấu, bỗng nhiên Vân Thủy Dạng bị anh ta ép vào vách thang máy, cửa đóng lại, chậm rãi đi lên tầng năm mươi sáu.