Edit: Gà Tây
Vừa lúc đang dừng đèn xanh đèn đỏ, Ôn Lương Dụ nghe xong, liền nhìn chằm chằm vào Cận Kỳ Ngôn.
Sau đó, anh ta quay sang nhìn Vân Thủy Dạng.
“Vân Thủy Dạng, không phải cô thích Cận Kỳ Ngôn rồi chứ? Mời tôi ăn cơm đi, tôi sẽ nói chuyện của anh ấy cho cô biết. Tôi biết anh ấy muốn tặng sợi dây chuyền trên cổ cô cho ai. Tôi đã gặp Tiêu...”
Không đợi Ôn Lương Dụ nói xong, khuỷu tay của Cận Kỳ Ngôn đã húc vào Ôn Lương Dụ một cái.
Kèm theo đó là ánh mắt hung ác của Cận Kỳ Ngôn.
Giống như đang cảnh cáo Ôn Lương Dụ, nếu anh ta còn dám nói thêm nửa chữ, Cận Kỳ Ngôn anh sẽ giết chết anh ta.
Cận Kỳ Ngôn chắc chắn có bí mật.
Anh khăng khăng phải lấy lại sợi dây chuyền, chẳng lẽ là tặng cho một cô gái rất quan trọng với anh?
Thật kỳ lạ. Vì sao lại không để anh tài xế nói chứ?
Ánh mắt xinh đẹp của Vân Thủy Dạng trở nên lập lòe, bàn tay cầm lấy sợi dây chuyền, giống như muốn che chở cho nó.
“Cận Kỳ Ngôn, anh có chuyện gì không thể để lộ ra ngoài sao? Vì sao không nói cho người ta biết? Chẳng lẽ anh yêu thầm một cô gái nào à? Anh đang theo đuổi cô ấy? Chậc chậc, cô gái mà anh coi trọng chắc mắt bị mù rồi, đầu óc bị nhúng nước rồi. A, anh lái xe, tôi và Cận Kỳ Ngôn không quen thân nhau lắm, anh cũng đừng hiểu lầm mối quan hệ giữa chúng tôi. Tôi và anh ta tuyệt đối không thể nào.”
Gân xanh hai bên huyệt Thái Dương của Cận Kỳ Ngôn nổi lên, trừng mắt nhìn Vân Thủy Dạng.
Cô đã thành công chọc giận anh. Nếu cô đủ thông minh, cô nên có chừng mực, không đến mức mở cái miệng thúi của mình ra hoài như vậy.
Nhưng Ôn Lương Dụ lại làm như không thấy lửa giận của Cận Kỳ Ngôn.
“Không thể nào? Không phải cô đã hôn anh ta sao? Đó chính là nụ hôn đầu tiên của Kỳ Ngôn đấy.”
“Ôn Lương Dụ, cậu không nói, người ta cũng không nghĩ cậu bị câm. Nếu cậu còn ăn nói lung tung, tôi sẽ đá cậu một cước văng xuống xe. Vân Thủy Dạng, cô bớt hồ đồ lại đi, mau thực hiện lời hứa của mình, đưa sợi dây chuyền cho tôi. Nếu cô không có thành ý, lập tức cút khỏi xe cho tôi.”
Giọng nói rét lạnh như băng. Cho dù Vân Thủy Dạng đang ngồi đằng sau cũng cảm thấy rùng mình.
Nhưng sự lạnh lùng đó vẫn không ngăn được quyết tâm muốn cười của cô.
“Haha, thì ra đó là nụ hôn đầu tiên của anh, lại còn không biết xấu hổ chế giễu tôi là tiểu nữ sinh. Anh mới là người quá nhạy cảm. Cận Kỳ Ngôn, tôi đưa sợi dây chuyền cho anh, anh còn không biết xấu hổ tặng cho người phụ nữ khác sao? Anh đúng là không có thành ý. Nếu tôi là cô gái kia, đồ mà người phụ nữ khác đã từng chạm vào, tôi chắc chắn sẽ không bao giờ cần. Bệnh thích sạch sẽ đó, hiểu không?”
“Vân tiểu thư nói quá chính xác. Kỳ Ngôn, cho dù anh không thừa nhận, em cũng cảm thấy giữa hai người rất có duyên. Tiêu Mạch rất thích sợi dây chuyền mà Vân Thủy Dạng đang đeo trên cổ. Nhưng nếu để cho cô ấy biết đã từng có cô gái khác đeo sợi dây chuyền thiên sứ phiên bản giới hạn này, anh cảm thấy cô ấy còn cần nó nữa không?”
Cận Kỳ Ngôn cau mày, trong nháy mắt gương mặt tuấn tú đen lại, giống như nổi lên một trận cuồng phong, vô cùng đáng sợ.
Ôn Lương Dụ nói xong, Cận Kỳ Ngôn lập tức bảo ngừng xe.
Sau khi mở cửa xe, mặc kệ trời đang đổ mưa to, anh vẫn ném hành lý của Vân Thủy Dạng ra ngoài.
Không chỉ như thế, anh còn không quan tâm đến Vân Thủy Dạng đang chửi mắng, không thèm quan tâm hàng xe đằng sau đang bóp còi inh ỏi mà kéo cô xuống xe.
“Cận Kỳ Ngôn, tên khốn kiếp này, anh mau đi chết đi.”
Cận Kỳ Ngôn làm như không nghe thấy tiếng chửi mắng. Anh ngồi lại ghế lái phụ, bảo Ôn Lương Dụ lập tức lái xe đi.
~~~~~~ ~~~~~~ <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->