Hôn trộm?
Cái cô gái đáng chết này? Đầu óc bị nước vào sao!
Sắc mặt Cận Kỳ Ngôn đen lại, anh tức giận trừng Vân Thủy Dạng.
Thật không nên cứu cô gái này, anh tự giễu bản thân quá tốt bụng!
Vân Thủy Dạng vô cùng phòng bị ngồi dậy, hai tay che trước ngực.
Cô còn cảnh giác trừng mắt với anh, lo lắng anh sẽ nhào tới!
Vốn trên người cô quấn khăn tắm, nhưng vì lúc nãy bị kéo xuống nước, nên khăn tắm cũng rơi ra.
Hiện tại, trên người cô chỉ mặc áo tắm đơn giản, ngoài ra không có gì khác.
Nhìn môi của Cận Kỳ Ngôn, theo bản năng, Vân Thủy Dạng liền đưa tay, dùng sức xoa môi mình.
Hơn nữa, trong đôi mắt xinh đẹp không chút che dấu sự ghét bỏ với Cận Kỳ Ngôn.
...
Cận Kỳ Ngôn chưa đi, đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh nhìn chằm chằm vào Vân Thủy Dạng.
Anh liền ngồi xổm trước mặt cô, không nói.
Vì khoảng cách giữa hai người rất gần, nên chỉ cần nhìn một chút, Vân Thủy Dạng có thể nhìn thấy thân trên của Cận Kỳ Ngôn.
Cô không muốn xem, nhưng mà nó cứ hiện ra trước mắt mình, dáng người tốt như vậy, không nhìn không được nha!
Không tự giác, Vân Thủy Dạng nuốt một ngụm nước bọt, đồng thời, trong lòng cô khẽ nguyền rủa.
Kẻ đồi bại như thế, vậy mà dáng người lại tốt đến như vậy!
Cơ thể cường tráng không chút thịt dư, bờ vai rộng lớn và cơ ngực rắn chắc, dưới cơ ngực là cơ bụng sáu múi...
Thấy Vân Thủy Dạng nhìn chằm chằm mình, Cận Kỳ Ngôn liền cúi đầ nhìn thân trên của mình.
Anh híp mắt, khuôn mặt tuấn tú của anh liền phóng đại trước mắt cô.
Anh nói nhỏ, giọng nói cực kỳ lôi cuốn: "Tôi có thể làm gì cô? Hả? Không phân biệt được hô hấp nhân tạo và hôn sao?"
Vân Thủy Dạng đỏ mặt, cô muốn cãi lại, nhưng mà cổ họng như bị nghẹn xương cá, không thể nào bật ra tiếng.
Cô mặc áo tắm, bị Cận Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm như vậy, cô thấy rất mất tự nhiên.
Vân Thủy Dạng muốn chuồn êm đi, bất thình lình cô bị Cận Kỳ Ngôn ôm eo nhỏ, bị anh kéo vào trong ngực.
Không chờ cô phản ứng, bờ môi lạnh lẽo của anh đã chiếm lấy môi cô.
A a a... Vậy mà anh lại hôn cô, vậy mà anh chiếm tiện nghi của cô thật rồi!
Vân Thủy Dạng không biết làm thế nào, đầu óc trống rỗng.
Hai con ngươi trừng lớn nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cận Kỳ Ngôn, thậm chí, cô còn quên đẩy Cận Kỳ Ngôn ra.
Đây là hôn sao?
Đụng chạm nhẹ nhàng, giống như lông hồng phớt qua.
Môi của anh nhìn thì lạnh lẽo, nhưng thật ra lại rất ấm, rất mềm!
Đột nhiên, tay của Cận Kỳ Ngôn tìm kiếm cổ của Vân Thủy Dạng.
Anh muốn tháo dây chuyền của Vân Thủy Dạng, Vân Thủy Dạng lại bất ngờ đạp vào bộ phận quan trọng của anh.
"A… cô gái đáng chết! Sớm biết như vậy tôi không nên cứu cô, để cô chết đuối cho rồi."
Cận Kỳ Ngôn thống khổ quỳ gối trên bể bơi, anh không dậy nổi, đôi mắt lập lòe lửa giận trừng Vân Thủy Dạng.
"Đồ lưu manh, hèn hạ vô sỉ! Muốn trộm dây chuyền của tôi sao, không có cửa đâu! Nụ hôn của anh thật buồn nôn, tôi không có u mê đâu, rất tỉnh táo là đằng khác!"
Vân Thủy Dạng đứng lên, cô lấy tay dùng sức lau môi bị Cận Kỳ Ngôn hôn.
Cô không muốn môi mình lưu lại mùi vị của anh, cô chán ghét tên khốn này!
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->