"Sao người đàn ông kia lại không có giáo dục như vậy? Xém chút đụng vào người ta vậy mà chẳng thèm quan tâm, cũng không xin lỗi một tiếng. Lần sau đừng để mình thấy anh ta, nếu không sẽ cho anh ta đẹp mặt."
Giọng nói của Vân Thủy Dạng vẫn còn nghẹn ngào, tức giận mắng.
Vừa bị phản bội vừa xuýt chút bị xe đụng, có ai xui xẻo bằng cô không? Cô rất muốn khóc!
"Thủy Thủy, cậu có bị gì không?" Hạ Hương Trừng lo lắng hỏi, đồng thời đỡ Vân Thủy Dạng đứng lên.
"Không sao, chỉ bị ngã thôi. Nếu không phải tên lạnh lùng kia thắng kịp, thì chắc chắc mình bị đụng bay rồi. Trong một ngày mà gặp phải hai tên khốn, sao mình lại xui xẻo như vậy chứ!"
Âu Lập Dương lừa cô, ngay cả người đàn ông xa lạ cũng bắt nạt cô, ô ô ô...Vân Thủy Dạng khóc lên, trong lòng vô cùng khổ sở!
"Thủy Thủy, cậu không biết người đàn ông đó sao? Nhà anh ta rất có tiền, anh ta chính là Cận Kỳ Ngôn! Bây giờ là cơ trưởng của hãng hàng không lớn nhất, làm tất cả phụ nữ mê mệt đến choáng váng đầu óc. Có không ít cô gái vì muốn gặp anh ta một lần, mà không tiếc điều tra lịch bay của anh ta. Anh ta bay đi đâu, họ liền bay theo đó!"
Cũng kệ Vân Thủy Dạng có thích nghe hay không, Hạ Hương Trừng vẫn tiếp tục nói: "Bề ngoài đẹp trai của anh ta có thể so sánh với các ngôi sao hot trên truyền hình, đặc biệt là đôi mắt sắc bén như chim ưng đó, bất kỳ lúc nào cũng có thể tản ra vô số dòng điện, làm người đối diện ngây ngất. Còn đôi môi khiêu gợi kia, giống như muốn mê hoặc mọi người đến hôn."
Vân Thủy Dạng lắc đầu, cô hoàn toàn không cảm thấy người đàn ông gọi là Cận Kỳ Ngôn kia có gì tốt, cô chỉ nhìn thấy dáng vẻ hoa si của Hạ Hương Trừng.
Bây giờ cô bị phản bội, cô chỉ muốn khóc, Hạ Hương Trừng không an ủi cô thì thôi, còn hung hăng tâng bốc tên khốn kiếp kia, chẳng khác nào chém cô thêm một đao, càng làm cô khó chịu hơn.
"Oa oa oa.... Đàn ông không có ai là tốt cả! Ô ô ô... Không nên tin tưởng đàn ông nữa! Bọn họ đều là tên khốn!"
Nhận ra bản thân nói không đúng thời điểm, Hạ Hương Trừng liền tranh thủ dỗ Vân Thủy Dạng vài câu.
"Chỉ có tên Âu Lập Dương là khốn nạn thôi, Thủy Thủy, còn có rất nhiều đàn ông tốt, nhất định cậu sẽ gặp được."
Vân Thủy Dạng không nói gì, cô càng khóc càng đau lòng!
~~~~~~ ~~~~~~
Chuyện hủy bỏ tiệc cưới do đích thân cha xử lý, Vân Thủy Dạng vừa về đến nhà, lập tức đóng gói tất cả sính lễ của Ân Lập Dương lại, chuẩn bị trả cho anh ta.
Tất cả đều đã kết thúc, cô muốn ném sạch sẽ!
Giới hạn của cô chính là không thể nào chịu được phản bội!
~~~~~~ ~~~~~~
Đêm, yên tĩnh đến mức làm người ta ngạt thở----
Vân Thủy Dạng muốn bình tĩnh lại, nhưng cho dù làm cách gì, cô cũng không thể bình tĩnh được.
Đã hơn mười giờ, cô đi quán bar.
Khói thuốc lượn lờ, ngồi ở quầy bar, Vân Thủy Dạng hăng hái uống bia.
Không cần ly, cô tu luôn cả chai.
Mượn rượu giải sầu, cô chỉ muốn bản thân có thể quên đi mọi chuyện.
Về sau, tuyệt đối không nhớ đến tên Âu Lập Dương kia nữa.
Ưm... Cô muốn quên sạch anh ta, không muốn liên quan gì đến anh ta hết.
Về sau đừng để cô gặp lại, nếu không cô sẽ cho anh ta bầm mặt!
~~~~~~ ~~~~~~
Gần 12 giờ đêm, quán bar vẫn náo nhiệt như cũ.
Đột nhiên một người đàn ông cao lớn đẹp trai đi vào.
Đôi mắt sắc bén như ưng nhìn xung quanh một vòng, chắc là đang tìm người.
Vân Thủy Dạng đứng lên muốn đến sân khiêu vũ, vì uống 8 chai bia mà cơ thể lung lay loạng choạng.
Không biết chuyện gì xảy ra, khi đến gần người đàn ông kia, đột nhiên cả người cô nghiêng về phía trước, thân thể laovề phía người đối diện.
Trong tay cô còn cầm một chai bia, bởi vì đột nhiên cơ thể như bị ai đẩy, theo quán tính cô liền đập vào người đàn ông kia. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->