Khương Nghi còn đang lo lắng thì Trình Triều đã phản ứng mạnh đến không ngờ.
Mạnh tới mức Khương Nghi suýt nhảy dựng lên.
Trình Triều giật phăng mắt kính xuống, hai tay để trên bàn xoa mặt một cái, vuốt mạnh tóc mình, hít sâu một hơi rồi ấn ấn mi tâm.
Hắn nóng nảy nói: "Khương Nghi."
Khương Nghi đang gục xuống bàn ngẩng đầu lên, mờ mịt rụt rè hỏi: "Hả?"
Trình Triều hít sâu một hơi rồi nghiến răng nghiến lợi: "Cậu có biết thế nào là biến thái không?"
Hắn giống hệt giáo viên dạy thêm đang nhìn một học sinh có dạy thế nào cũng mù tịt, đã vậy còn không chịu tiếp thu, giờ phải giải thích cặn kẽ cho học sinh đó.
"Biến thái là ngày nào cũng leo lên giường người ta ấy."
Lúc huấn luyện quân sự có đạp cỡ nào cũng không chịu xuống, mẹ nó y như cao da chó vậy, ỷ mình thân với Khương Nghi từ nhỏ đến lớn nên tha hồ làm càn.
Hoàn toàn không xem hắn ở giường đối diện ra gì cả.
Thậm chí còn chê dầu của hắn thúi ngay trước mặt hắn.
Xúi Khương Nghi đừng dùng dầu của hắn nữa.
Biến thái đến nỗi ngay cả mùi trên người Khương Nghi bắt nguồn từ đâu cũng muốn quản, mẹ nó cứ như lãnh địa của chó hoang vậy.
Nghe Trình Triều nói, Khương Nghi vuốt tóc sầu muộn lẩm bẩm: "Tớ biết chứ."
Mặc dù mỗi ngày cậu không leo lên giường người ta, không phải đại biến thái.
Nhưng cả ngày toàn nghĩ mấy chuyện kia thì cũng là tiểu biến thái rồi còn gì.
Có người bình thường nào vừa lên giường ngủ với bạn mình sẽ nghĩ ngay đến chuyện đêm đó không?
Trình Triều: "Cậu biết cái rắm chứ biết."
Khương Nghi lắc đầu thở dài: "Cậu không hiểu đâu."
Trình Triều: "......"
Hắn ấn ấn mi tâm rồi lạnh lùng nói: "Vậy cậu thử nói xem tại sao cậu cảm thấy mình biến thái hả? Cậu trộm quần lót người ta hay nhìn lén người ta tắm?"
Khương Nghi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn lắc đầu nói không có.
Trình Triều lại nói: "Thế cậu biến thái kiểu gì?"
Vành tai Khương Nghi hơi đỏ, ậm ừ không dám nói tại sao nghĩ mình biến thái mà chỉ sờ mũi nói: "Thì thấy vậy đó......"
Mí mắt Trình Triều giật mạnh: "Dừng lại."
Hắn cúi người rút ra một chồng bài thi dày cộp từ trong hộc bàn của Khương Nghi đập mạnh lên bàn rồi nói: "Thấy không. Tớ chưa thấy ai giải bấy nhiêu đề trong một tuần như cậu hết. Cậu giải đề đến phát bệnh rồi."
Khương Nghi: "???"
Trình Triều: "Giải đề nhiều quá gây áp lực cho não là bình thường mà. Ngày nào cũng nhìn đề thi, chẳng bao giờ thấy cậu ra ngoài đi dạo cả. Đầu óc không có vấn đề mới lạ đấy."
Khương Nghi sửng sốt hồi lâu, băn khoăn nghĩ chẳng lẽ mình chịu áp lực lớn quá nên xảy ra vấn đề thật sao?
Trình Triều hất cằm nói: "Cậu thử nhìn xem. Giờ này trong lớp còn ai nữa không?"
Khương Nghi ngẩng đầu lên mới phát hiện lớp học thêm đã trống trơn, chỉ còn lại hai người họ.
Trình Triều đoán chừng Khương Nghi thật sự đã chịu áp lực quá lớn nên mới suy nghĩ lung tung, dù sao nửa năm nay Khương Nghi đã cực kỳ căng thẳng.
Căng thẳng đến nỗi ngay cả Lục Lê cũng nhượng bộ, đồng ý vào ở ký túc xá chỉ vì muốn cho Khương Nghi ngủ thêm một lát.
Trình Triều dựa vào ghế, xoay bút nói: "Cậu và ông chú nghiên cứu khoa học của tớ y chang nhau vậy. Quá liều mạng."
Khương Nghi đặt bút xuống, cảm thấy hình như Trình Triều nói cũng có lý, đúng là nửa năm nay mình căng thẳng vô cùng.
Cậu nằm bò ra bàn rồi cầm bài thi che lại nửa mặt, nghe thấy Trình Triều nói tiếp: "Mai mốt có rảnh thì ra ngoài vận động chút đi."
Lúc nào cũng căng thẳng thật không ổn chút nào.
Khương Nghi nhìn qua cửa sổ kính, trông thấy nam sinh tóc vàng ngồi trên ghế ngoài hành lang lúc chạng vạng tối.
Hắn không còn chơi game mà duỗi thẳng chân dài, chống một tay lên bàn nhìn cậu, thấy Khương Nghi nằm bò ra bàn thì hơi nghiêng đầu rồi cúi xuống nhắn tin trên điện thoại.
Mặc dù hắn rất muốn biết tại sao Khương Nghi đột nhiên nằm sấp trên bàn với vẻ ỉu xìu tội nghiệp nhưng ngay từ đầu họ đã giao hẹn để tránh làm Khương Nghi phân tâm, chỉ khi nào tan học Lục Lê mới được vào lớp mà thôi.
Khương Nghi đưa tay mở khóa màn hình điện thoại, nhìn thấy Lục Lê nhắn tin hỏi có phải cậu đói bụng rồi không.
Khương Nghi chớp mắt, bên tai là lời Trình Triều nói: "Cứ mãi căng thẳng như vậy......"
Cậu phân vân một hồi, sau đó thở hắt ra, cuối cùng vẫn gật đầu với Trình Triều.
Hình như nếu chịu áp lực lớn quá cũng có thể suy nghĩ lung tung mà nhỉ?
———
Tám giờ tối.
Trong ký túc xá sáng trưng, Khương Nghi ngồi trước bàn học giải đề nhưng lại dỏng tai lên nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm.
Phòng bốn người nhưng chỉ có hai người họ, người đang tắm chắc chắn là Lục Lê.
Chẳng bao lâu sau, tiếng nước ào ào dừng lại.
Trong phòng tắm, Lục Lê vừa cầm khăn lau đầu vừa cau mày nghĩ đến những lời Trình Triều nói với mình lúc tối.
Khương Nghi chịu áp lực rất lớn?
Lục Lê nhíu mày sầm mặt, trong ngực dồn nén một nỗi bực tức.
Quả nhiên từ nhỏ đến lớn hắn căm ghét mấy quyển sách vớ vẩn kia không phải vô lý mà.
Lục Lê hậm hực mấy phút, dằn xuống ý định châm lửa đốt hết đống sách vớ vẩn kia rồi mở cửa phòng tắm.
Khương Nghi trước bàn học giật giật lỗ tai, nghe tiếng cửa phòng tắm bị mở ra.
Cậu quay đầu nhìn Lục Lê, phát hiện quả nhiên hắn lại không mặc áo mà để trần nửa thân trên, lau tóc đi ra tìm đồ mặc.
Thân hình hắn đã gần giống người trưởng thành, vai rộng eo hẹp, vạm vỡ cường tráng, cơ bắp săn chắc mịn màng, cơ bụng và đường nhân ngư đều rất rõ ràng, nhìn hết sức mạnh mẽ.
Khương Nghi lập tức cầm một chiếc khăn tắm lớn tới trước mặt Lục Lê rồi trùm kín nửa thân trên của hắn trước ánh mắt hơi ngạc nhiên của Lục Lê.
Lục Lê: "?"
Hắn cúi đầu nhìn nửa thân trên của mình bị quấn như nhộng rồi ngẩng đầu nhìn Khương Nghi đang thở phào nhẹ nhõm, do dự hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Khương Nghi ra sức thắt nút cho hắn: "Sợ cậu cảm lạnh thôi."
Lục Lê khựng lại, sau đó ánh mắt dịu đi, rõ ràng khóe môi nhếch lên mà vẫn giả bộ thản nhiên hờ hững nói: "Tớ có phải là cậu đâu."
Thắt nút xong, Khương Nghi phủi tay nói: "Mặc đồ vào đi."
Lục Lê cúi đầu hỏi: "Sao phải mặc?"
Khương Nghi ngẩn người: "Cậu không mặc thì đêm nay ngủ kiểu gì?"
Cậu chỉ muốn người trước mặt đừng cởi trần lượn quanh nữa thôi, mặc áo ngủ vào rồi muốn lượn thế nào thì lượn.
Lục Lê quay đầu đi không nhìn cậu: "Không mặc. Cậu đã trùm cho tớ thì sao phải mặc chứ."
Cuối cùng hắn còn đứng trước gương ngắm mình, sau đó hài lòng nói: "Trùm đẹp lắm."
Khương Nghi: "......"
Lục Lê để nguyên nửa người trên như xác ướp đi giặt quần lót của mình, sực nhớ ra chuyện gì nên quay đầu nghiêm túc hỏi Khương Nghi: "Mấy ngày nay cậu lén giặt quần sịp của mình đúng không?"
Khương Nghi: "......"
"Tớ giặt quần mình thì lạ lắm à?"
Lục Lê bất mãn nói: "Trước đây cậu có giặt bao giờ đâu."
Vành tai Khương Nghi đỏ lên, cố tỏ ra bình tĩnh trầm giọng nói: "Ai bảo cậu cứ tiện tay giặt cho tớ làm gì. Tớ cũng đâu phải con nít, đồ của tớ tớ sẽ tự giặt."
Lúc đó cậu bận giải đề đến nỗi đầu váng mắt hoa nên không còn thời gian bận tâm những chuyện xung quanh, lại cảm thấy mình và Lục Lê từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, hai người đã quen thân mật nên dần dà cũng thấy bình thường.
Nhưng giờ xem ra hình như thân mật quá mức rồi.
Ban đêm đi ngủ, Khương Nghi cầm theo một cái gối, ngoài mặt là để ôm nhưng thực tế là đặt giữa giường như phân chia ranh giới Sở Hán.
Lục Lê chỉ lười biếng nhìn cái gối chứ không có ý kiến gì.
Khương Nghi yên tâm.
Cậu ôm gối nhắm mắt lại, chốc lát sau vì không quen ôm gối nên gối lăn tới giữa giường, còn mình đặt tay bên má ngủ say sưa.
Nửa tiếng sau, Lục Lê uể oải ngồi dậy cầm gối ném sang giường bên cạnh, sau đó thuần thục kéo Khương Nghi vào lòng, thỏa mãn rúc vào cổ cậu hít một hơi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc mới nhắm mắt ngủ.
———
Chạng vạng tối mấy ngày sau.
Trong lớp học thêm ở trường trung học số 1, Khương Nghi vươn vai một cái, nghĩ ngợi giây lát rồi gọi Trình Triều.
Viết xong con số cuối cùng, Trình Triều hỏi cậu có chuyện gì.
Khương Nghi hỏi hắn muốn ra sân đánh cầu không.
Trình Triều khựng lại, sau đó quay đầu nhíu mày nhìn cậu.
Chủ yếu là nhìn tay chân Khương Nghi, còn có đôi môi nhợt nhạt và khuôn mặt trắng như men sứ của cậu nữa.
Khương Nghi bất đắc dĩ nói: "Sức khỏe tớ hơi yếu nhưng vẫn chưa đến mức không cử động được đâu."
Trình Triều hỏi lại mấy lần, biết chắc Khương Nghi không nói đùa mới đậy nắp bút lại rồi chậm rãi theo cậu đến sân tập.
Mấy ngày nay Lục Lê phải huấn luyện với đội bóng rổ của trường, huấn luyện xong mới đến lớp đón Khương Nghi, nghe Khương Nghi nói vậy tâm tình Trình Triều mới khá hơn.
Ánh hoàng hôn tím vàng lấp lánh, mây trôi lững lờ, sân tập rộng lớn đầy rẫy học sinh, tiếng nô đùa ầm ĩ vang lên không ngớt.
Tiếng bóng nện xuống sân bóng rổ hòa lẫn với tiếng giày thể thao ma sát với mặt đất.
Trình Triều cầm chai nước đụng vai Khương Nghi, lười biếng hỏi: "Muốn chơi trò gì đây?"
Khương Nghi quay đầu nói: "Đế tớ đến phòng thiết bị mượn vợt cầu lông."
Trình Triều gật đầu, đang định đi chung với Khương Nghi đến phòng thiết bị thì nghe thấy có người gọi tên cậu từ xa.
"Khương Nghi ——"
Khương Nghi vô thức quay đầu, trông thấy Tống Tử Nghĩa trong sân bóng rổ có vẻ rất mừng rỡ, hắn vội vàng vặn nắp chai nước rồi chạy nhanh đến trước hàng rào lưới của sân bóng.
Hắn bám vào hàng rào, cả người chồm tới trước không giấu được vẻ vui mừng, hai mắt sáng rực: "Cậu đến chơi bóng rổ à?"
Khương Nghi nở nụ cười rồi lắc đầu nói: "Không phải, tớ đâu biết chơi bóng rổ. Định đi với bạn tới phòng thiết bị mượn vợt cầu lông thôi."
Tống Tử Nghĩa giơ tay đeo băng bảo vệ lên lau mồ hôi trán, nghe Khương Nghi nói không phải đến chơi bóng rổ thì thoáng tỏ vẻ thất vọng nhưng mau chóng tươi tỉnh lại ngay: "Giờ này đến phòng thiết bị chắc không mượn được vợt cầu lông đâu, chưa biết chừng bị mấy học sinh lớp mười mượn hết rồi."
"Hay là cậu đến sân bóng rổ đi, tớ dạy cậu chơi bóng rổ."
"Đúng lúc lớp tớ đang nghỉ giải lao, lát nữa mới cần dùng sân."
Khương Nghi hơi do dự, Tống Tử Nghĩa bám vào hàng rào khẩn trương nhìn cậu.
Cuối cùng Khương Nghi gật đầu, Tống Tử Nghĩa có vẻ rất vui, theo sát Khương Nghi từ ngoài hàng rào vào tận trong sân.
Sân bóng rổ rất rộng, mấy khoảng sân đều có người đập bóng dưới rổ phát ra tiếng giày thể thao ma sát với mặt đất.
Trường trung học số 1 có một sân bóng rổ ngoài trời và một sân bóng rổ trong nhà, sân bóng rổ trong nhà nằm ở phòng thể dục thường dành cho thi đấu và huấn luyện đội bóng của trường, hầu hết các học sinh đều chơi bóng rổ ở sân ngoài trời.
Trình Triều không thích những môn thể thao đổ mồ hôi nên ngồi trên khán đài chờ Khương Nghi.
Tống Tử Nghĩa dẫn Khương Nghi đến dưới một cái rổ, nhiều nam sinh mặc đồng phục chơi bóng đang ngồi nghỉ bên dưới, nhìn qua đều là học sinh lớp năng khiếu thể dục, ai cũng cao ráo chân dài, nhao nhao cười đùa trêu ghẹo Tống Tử Nghĩa: "Tự dưng chạy xa thế làm tớ còn tưởng Tử Nghĩa đi hỏi xin Wechat của cô nào nữa chứ."
Tống Tử Nghĩa gãi đầu ngại ngùng nói với Khương Nghi: "Đừng để ý tụi nó. Tụi nó hay giỡn lắm."
Hắn cố ý chạy tới túi đựng bóng lấy ra quả bóng của mình, mấy nam sinh ồ lên nói còn chưa được thấy Tống Tử Nghĩa lấy bóng cưng của mình ra chơi mấy lần đâu.
Tống Tử Nghĩa cười mắng bọn họ mấy câu, sau đó lờ đi rồi đưa quả bóng nhìn rất sạch sẽ cho Khương Nghi, dạy cậu chơi bóng rổ.
Hắn biết sức khỏe Khương Nghi không tốt lắm nên không dạy cậu những động tác mạnh mà chỉ dạy cậu những động tác cơ bản nhất.
Khương Nghi ném vào rổ mấy lần đều là "ba không dính".
Không dính bảng, không dính rổ, cũng không dính lưới.
Mấy quả bóng đều ném trật, khi cúi xuống nhặt bóng Khương Nghi chợt nhớ tới Lục Lê, hầu như lần nào hắn cũng ném lọt rổ cả.
Thấy Khương Nghi ném mấy lần đều không lọt, Tống Tử Nghĩa dạy cậu cách cầm bóng bằng hai tay, còn tự mình điều chỉnh giúp cậu.
Hoàng hôn tím vàng trải rộng cuối chân trời, mặt trời lặn óng ánh như mạ vàng.
"Cảm ơn Lục ca mời nước nha——"
Trước sân tập, một nhóm nam sinh mặc đồng phục đội tuyển huấn luyện của trường khoác vai nhau, cười híp mắt cầm đồ uống nói với nam sinh tóc vàng đi phía trước.
Nam sinh tóc vàng mặc đồ chơi bóng màu trắng, cổ tay đeo băng bảo vệ, trên tay còn cầm một chai nước mơ không ướp lạnh, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ rất tốt, lười biếng nói: "Khỏi cảm ơn. Cảm ơn Khương Nghi đi."
Không cần hắn nói, cả nhóm đã cùng đồng thanh: "Biết rồi biết rồi, cậu ấy giữ phiếu ăn chứ gì."
Lục Lê hết sức đắc ý nhưng vẫn điềm tĩnh nói: "Biết là được rồi."
Đội bóng rổ của trường đi không bao lâu thì bỗng nhiên có người tinh mắt nói: "Lục ca, người trên sân bóng rổ kia có phải lớp trưởng của cậu không?"
Lục Lê và lớp trưởng của mình thân nhau có tiếng trong đội bóng rổ của trường.
Lục Lê chẳng buồn ngẩng đầu lên mà nói: "Không có đâu. Giờ cậu ấy đang giải đề ở lớp học thêm mà."
Một nam sinh trong lớp đứng cạnh gãi đầu ngập ngừng: "Hình như là lớp trưởng thật đó......"
Lục Lê khựng lại rồi cau mày ngẩng đầu lên, xuyên qua đám đông thấy được Khương Nghi mặc đồng phục trên sân bóng rổ đằng xa.
Cậu đứng dưới rổ, bên cạnh là Tống Tử Nghĩa đang cười nói gì đó với cậu, còn tự tay sửa bóng cho cậu.
Khương Nghi cũng cười làm mắt cong cong, lùi lại mấy bước rồi bắt chước người bên cạnh ném bóng vào rổ rất ra dáng, gió chiều thổi tung áo đồng phục phác hoạ tấm lưng rõ ràng.
Quả bóng lăn quanh mép rổ rồi từ từ lọt xuống lưới.
Lục Lê lạnh mặt nhìn Khương Nghi có vẻ rất vui trên sân bóng, hớn hở nói gì đó với người bên cạnh.
Sau đó hai người đi tới khán đài, Tống Tử Nghĩa đưa một chai nước cho Khương Nghi, còn mở sẵn nắp chai.
Người trong đội bóng của trường ban đầu còn hào hứng nói: "Lục ca vào thể hiện tài năng đi kìa——"
"Nếu Lục ca dạy thì lớp trưởng ném lọt rổ là cái chắc."
"Đúng vậy, thằng đứng cạnh lớp trưởng nhìn là biết không giỏi bằng Lục ca rồi......"
Tiếng cười đùa của đám người dần lắng xuống trong sự lạnh lùng âm trầm của Lục Lê, mấy nam sinh nhìn nhau, giờ mới vỡ lẽ Khương Nghi thân thiết với Lục Lê muốn học bóng rổ nhưng người đầu tiên cậu tìm lại không phải là Lục Lê.
Mà là người khác.
Lục Lê nghiến chặt hàm dưới, đôi mắt màu xanh nhạt tràn ngập hung hãn, vẻ mặt lạnh lẽo, từ từ buông ra chai nước mơ đang cầm trong tay.
Chai nước không thể trở lại nguyên dạng mà bị bóp méo mó.
Hắn bình tĩnh suy nghĩ tại sao Khương Nghi muốn học bóng rổ không tìm mình mà lại tìm Tống Tử Nghĩa.
Vì hắn chơi bóng rổ không đủ giỏi hay là Khương Nghi cảm thấy ở cạnh Tống Tử Nghĩa sẽ càng thoải mái thư giãn hơn?
———
Lục Lê không tới lớp tự học buổi tối.
Khương Nghi cảm thấy hơi lạ.
Hết tiết đầu của giờ tự học buổi tối, cậu lấy điện thoại ra xem, phát hiện Lục Lê không hề nhắn cho mình bất kỳ tin nào.
Khương Nghi nhắn tin hỏi Lục Lê đi đâu.
Hơn mười phút sau, Khương Nghi mới nhận được hồi âm của Lục Lê nói bận việc ở phòng tập boxing.
Khương Nghi nghĩ ngợi rồi nhắn tin bảo Lục Lê mang đồ bảo vệ vào, đừng đấm bằng tay không.
Dù sao tính tình Lục Lê vẫn luôn ngang tàng ngạo mạn, chẳng bao giờ chịu tuân theo quy tắc nào.
Hơn mười giờ đêm, Khương Nghi tắm xong nằm trên giường chơi xếp hình, Lục Lê mới từ bên ngoài về.
Khương Nghi chống cằm, vừa thò đầu ra thấy Lục Lê thì giật nảy mình.
Hình như Lục Lê đã tắm ở phòng tập boxing, tóc cũng sấy khô nhưng trên má vẫn còn vết bầm xanh, khóe môi cũng bầm tím, đeo ba lô đựng găng tay đấm bốc về.
Việc đầu tiên hắn làm là vào phòng tắm, sau khi ra ngoài cũng chẳng nói năng gì mà rũ mắt ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Khương Nghi gọi Lục Lê lên ngủ.
Hồi lâu sau Lục Lê mới để điện thoại xuống rồi lau đầu leo lên giường.
Hắn ngồi trên giường, không cho Khương Nghi nhìn mặt mình mà mím môi quay đầu đi, tóc mái vàng óng rối bù che khuất mặt nên không thấy rõ biểu cảm gì.
Khương Nghi xoay mặt Lục Lê lại hỏi hắn bị làm sao.
Lục Lê im lặng hồi lâu mới thốt ra hai chữ: "Ngủ đi."
Khương Nghi không chịu nghe mà xoay mặt Lục Lê lại, thậm chí quên cả chuyện đêm đó, cả người gần như nằm trong ngực Lục Lê nhích tới nhích lui, cố níu cằm hắn để xem thương tích thế nào.
Quần áo mùa hè mỏng manh, thời tiết cũng rất oi bức, một người không cho xem vết thương còn một người khăng khăng đòi xem, áo ngủ bị kéo xộc xệch, chân kề chân toát ra một lớp mồ hôi nóng.
Khương Nghi sợ nhột, bị Lục Lê đụng mấy lần vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, mãi đến mấy phút sau mới đột nhiên cứng đờ hệt như Lục Lê đêm đó.
Dường như Lục Lê cũng phát hiện ra điều gì nên nhìn sang Khương Nghi, chỉ giây lát sau đã biết chắc mình không hề nhìn lầm.
Có lẽ canh bổ cậu bị ép uống mỗi ngày đã có hiệu quả, làm cho khí huyết được bồi bổ quá mức.
Khương Nghi cuộn mình lại không dám nhúc nhích, toàn thân co rúm, mũi chân kéo căng, từ cổ đến tai đỏ bừng.
Nhưng một giây sau, cả người cậu cứng đờ, đầu óc như chết máy.
Lục Lê vén chăn lên, không cho cậu nhúc nhích mà há miệng cúi đầu xuống.
Khương Nghi hầu như không có kinh nghiệm gì ở phương diện này.
Chẳng bao lâu sau, Lục Lê bóp cổ tay Khương Nghi, hầu kết nhấp nhô mấy lần, trong miệng trống không, trên gò má còn có vết bầm, khóe môi cũng tím xanh, hắn khàn giọng nói mình có thể làm cậu thoải mái dễ chịu hơn.
Đừng tìm Tống Tử Nghĩa nữa.