Khương Nghi ngây người nhìn Lục Lê bị một đám vệ sĩ áo đen áp giải về.
Lục Lê cũng đã cố thử phản kháng lại.
Nhưng khi hắn đen mặt quật ngã người đang trói tay của mình xuống mặt đất, chuẩn bị cho tên đó một đấm thật mạnh thì lại thấy biểu cảm ngạc nhiên của Khương Nghi đang nhìn hắn.
Lục Lê vô thức dừng tay lại.
Ánh mắt Khương Nghi nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Người trước mặt này đã nói với hắn rất nhiều lần.
Không được đánh nhau.
Trong khoảnh khắc đó, một đám vệ sĩ bắt được kẽ hở của cậu trai tóc vàng, lập tức xông lên.
Đám vệ sĩ đó đã chuẩn bị để đấu với cậu trai tóc vàng đó nhưng không biết vì sao, từ lúc Lục Lê bị bọn họ giữ hai tay lại đến giờ cũng không cử động gì, trơ người để cho họ giữ yên tại chỗ.
Trên con đường nhỏ cạnh cánh rừng, ánh mặt chiếu xuống trên người cậu trai tóc vàng, hắn quay đầu lại, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng rồi bỗng dưng yên tĩnh lại, không nói thêm gì nữa.
Khương Nghi không thể nói thêm câu nào với Lục Lê được nữa.
Một người phụ nữ tóc vàng trông có vài phần giống Lục Lê đi nhanh đến, vẻ mặt nghiêm túc nói với cậu là không cần lo lắng, họ sẽ xử lý ổn thoải chuyện này thôi.
Sẽ không để cho Lục Lê cưỡng ép dẫn cậu sang nước Anh đâu.
Ban đầu Khương Nghi còn không hiểu những người trước mặt này đang nói gì, mãi sau mới biết được lời của người phụ nữ tóc vàng nói là có ý gì.
Hoá ra trước kia Lục Lê hỏi cậu có muốn đi thăm bà ngoại của hắn không là đang hỏi ý cậu có muốn theo hắn đi sang nước Anh không.
Người nhà họ Lục hình như rất chú trọng chuyện này.
Cả tuần sau đó Khương Nghi cũng chưa từng gặp lại Lục Lê.
Cậu vẫn giống như trước kia, lên lớp đi học, xuống căn tin ăn cơm, buổi chiều thỉnh thoảng sẽ ở lại lớp học làm bài, Tống Tử Nghĩa cũng giống hệt như trước, tựa vào cửa xe lớn giọng hỏi cậu có muốn đi ăn cùng không.
Mọi thứ dường như không có gì khác biệt.
Cậu trai tóc vàng kia dường như cũng chỉ xuất hiện chớp nhoáng một lúc đấy, bọn họ chỉ quen nhau trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó thôi.
Chỉ là mỗi ngày lúc tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, Khương Nghi sẽ luôn theo thói quen ngẩng đầu lên, cứ ngỡ là ngoài cửa sổ sẽ có một người, khom lưng rút giấy nháp của cậu đi, tay khoát qua vai cậu nửa ép nửa kéo cậu đi ăn cơm.
Thái độ của hắn trước giờ vẫn luôn rất cứng rắn, chưa bao giờ cho Khương Nghi có cơ hội từ chối, nếu như Khương Nghi không chịu đi ăn đúng giờ thì hắn cũng sẽ không kiên nhẫn trực tiếp giấu luôn giấy thi của cậu đi.
Đó là thái độ khác hoàn toàn với Tống Tử Nghĩa, mạnh mẽ chen ngang vào sinh hoạt hằng ngày của Khương Nghi, cực kì bá đạo.
Nhưng lúc cậu bị bệnh lại rất kiên nhẫn, vất vả chạy tới chạy lui cả ngày, ngay cả lúc cậu nôn cũng không hề ghét bỏ.
Khương Nghi đặt bút xuống, xoa xoa cổ tay, nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, bỗng dưng nghĩ đến không biết hôm đó Lục Lê muốn nói gì với cậu.
Chỉ tiếc là tiếng la hét của đám vệ sĩ kia cắt đứt qua nhanh khiến cậu nghe không rõ.
Chỉ là cảm thấy biểu cảm của Lục Lê lúc đó dường như có rất nhiều lời muốn nói với cậu.
Ngày thứ chín, Khương Nghi vẫn chưa gặp được Lục Lê.
Mãi đến buổi tối cuối tuần thứ hai, Khương Nghi ngồi trên xe buýt đi từ nhà họ Lục đến trường.
Cậu đeo cặp sách, ngồi ở kế bên cửa sổ, tai đeo tai nghe, bên ngoài cửa sổ là một mảnh mặt trời vàng rực buổi chiều tà, ánh mặt trời vàng rực dần quấn quít lấy màn đêm buông.
Trên xe buýt lắc lư dường như không có ai, thời gian chầm chậm trôi đi theo ánh sáng nơi cuối chân trời, ánh mặt trời lặng lẽ buông xuống mặt đất êm ả, những tia sáng cuối cùng cũng yên ả biến mất theo.
Cậu trai tóc đen ngồi bên cửa sổ rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn đường phố chạy ngang qua ngoài kia, dường như đã quen với việc một mình tới lui cả một quãng đường dài thế này.
Mãi đến khi Khương Nghi nhìn thấy một chiếc mô tô đuổi theo xe buýt của mình nhưng vẫn đang duy trì khoảng cách an toàn.
Đèn đỏ trên đường sáng lên, xe buýt chậm rãi dừng lại, chiếc mô tô cũng dừng lại theo. Cậu trai đội mũ bảo hiểm nghiêng đầu, nhìn về phía cửa sổ Khương Nghi đang ngồi, đôi mắt màu xanh lam như xuyên qua kính mũ bảo hiểm, sáng lấp lánh.
Khương Nghi sửng sốt một chút.
Cả quãng đường hơn một tiếng đồng hồ, cậu trai đội mũ bảo hiểm kia vẫn chạy xe theo cậu từ lúc hoàng hôn đến khi đêm tối.
Mãi sau này Khương Nghi mới biết, cả hai tuần không gặp nhau đó, Lục Lê đã vì cậu mà bỏ luôn cơ hội hiếm hoi được về nước Anh của mình.
Ban đầu ông cụ Lục thấy Lục Lê thà trốn nhà đi bụi, có bị đánh cũng không chịu ở lại Trung Quốc, không dễ gì mới đồng ý mở lời cho Lục Lê về lại nước Anh.
Vậy mà Lục Lê lại từ bỏ cơ hội này.
Sau này Khương Nghi từng hỏi Lục Lê, cậu nói: “Lúc đó chúng mình vẫn chưa yêu nhau, anh không sợ mình hối hận sao?”
Khi đó bọn họ mới quen nhau chưa được ba tháng.
Lục Lê sau này đang đứng hầm canh cho cậu trong bếp, nghe thấy thế cũng không quay đầu lại, nói: “Không đâu.”
Khương Nghi cứ tưởng Lục Lê bảo là không hối hận.
Nhưng Lục Lê lại xoay người lại, nghiêm túc nói với cậu: “Tụi mình sẽ không thể không yêu nhau.”
Lúc Lục Lê quay lại trường thì hình như đã hứa hẹn gì đó với nhà họ Lục, hắn bắt đầu đi học đúng giờ, không trốn học nữa, chỉ có điều duy nhất vẫn giống như trước là ngày nào cũng đi tìm Khương Nghi.
Ngày thứ ba sau khi Lục Lê quay lại trường, Khương Nghi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hỏi Lục Lê: “Ngày hôm đó rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Lục Lê đang nhặt cà chua trong đồ ăn ra cho cậu, nghe thấy thế thì nhướng nhướng mày nói: “Không nói gì cả.”
Khương Nghi hỏi không được lí do, chỉ biết là càng ngày thì toàn bộ bạn bè cùng lớp càng thầm mặc nhận học sinh con lai vừa chuyển đến này rất thân với cậu.
Thậm chí còn có bạn học nhặt được thẻ học sinh của Lục Lê thì chạy đi tìm Khương Nghi, đưa thẻ học sinh của Lục Lê cho cậu.
Khương Nghi có chút bất lực, chuẩn bị nhét thẻ học sinh của Lục Lê vào trong ngăn bàn, ai ngờ lại nhìn thấy mặt sau thẻ học sinh của Lục Lê có một tấm ảnh.
Đó là một tấm ảnh thẻ của cậu.
Trong ảnh là một cậu trai tóc đen đang cong khoé môi cười, áo đồng phục trắng muốt, không một nếp nhăn, đôi con ngươi đen nhánh, to tròn tựa như viên hổ phách xinh đẹp.
Lúc Khương Nghi trả lại thẻ học sinh cho Lục Lê, Lục Lê thấy thẻ học sinh thiếu mất tấm ảnh cũng không có phản ứng gì, chỉ tựa lưng vào ghế xoay xoay bút không nói gì.
Không bao lâu sau, lại có người nhặt được thẻ học sinh của Lục Lê, vẫn đem trả lại cho Khương Nghi như cũ.
Khương Nghi lại thấy ảnh thẻ của mình trong thẻ học sinh của Lục Lê, cậu rút tấm ảnh thẻ của mình ra, nhìn thấy mặt sau của tấm ảnh có viết hai chữ.
Bé Ngoan.
Khương Nghi giống như bị hai chữ này làm cho bỏng tay vậy, rụt mạnh tay về.
Cậu nói với Lục Lê đừng có để ảnh của mình vào thẻ học sinh của hắn nữa, Lục Lê ừ một tiếng, trông có vẻ đã nghe thấy rồi nhưng vẫn cứ chứng nào tật nấy.
Hắn rất ít khi thay đổi bản thân mình.
Giống như mỗi lần bị bệnh Khương Nghi đã bảo mình ngủ một giấc là khoẻ ngay thôi nhưng Lục Lê vẫn cứ đưa cậu đến bệnh viện, cuối tuần cũng cùng cậu ngồi xe buýt về lại trường.
Hắn sẽ tặng Khương Nghi tranh xếp hình cậu thích, sẽ làm món Khương Nghi thích ăn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm vài chuyện khiến Khương Nghi không vui.
Ví dụ như thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ đi đánh nhau.
Sau khi đánh nhau xong thể nào cũng sẽ bị thương đầy mình, đến phòng của cậu bảo Khương Nghi bôi thuốc cho mình.
Lúc này Khương Nghi thấy mình giống như nhặt được một bé cún hoang ở trong trường vậy, lúc nào cũng thấy nó bị thương đầy mình, cho nó ăn thật nhiều món ngon.
Bé cún hoang bị thương thì chỉ biết lười biếng quẫy đuôi, hưởng thụ việc được đút cho.
Tuy là lần nào Khương Nghi cũng sẽ đanh mặt lại nói: “Lần sau cậu còn thế này nữa là tớ sẽ không quan tâm tới cậu nữa đó.”
Nhưng trong phòng lúc nào cũng chuẩn bị sẵn bông băng sạch sẽ, còn có cả một bộ đồ để cho Lục Lê thay ra.
Năm lớp 12 đấy, Lục Lê đánh nhau một trận rất to ngoài trường.
Nghiêm trọng đến mức người ngoài trường lúc gọi điện thoại được cho Khương Nghi thì vội vàng bảo cậu đến hẻm Nam bên thành Bắc, không đến kịp là xảy ra chuyện mất.
Lúc Khương Nghi chạy đến chỉ thấy bên hẻm Nam một mảng hỗn độn, trên mặt đất vương vãi đầy mảnh chai bia và gậy rộc, thùng rác bị đá văng khắp nơi.
Lục Lê ngồi trên một cái ghế bị bỏ đi, áo đồng phục màu trắng loang lổ đầy máu.
Khương Nghi không nói gì, chỉ nhìn hắn, rất lâu sau mới khàn khàn nói: “Tại sao lại phải đánh nhau?”
Cậu đã từng hỏi Lục Lê rất nhiều lần tại sao lại phải đánh nhau.
Nhưng chỉ có mỗi lần này, vành mắt đã đỏ ửng rồi nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh.
Buổi tối trong hẻm rất yên tĩnh, Lục Lê cúi đầu, nhìn thấy vành mắt Khương Nghi ửng đỏ, hai mắt khẽ động đậy, không nói gì.
Khương Nghi: “Cậu không nói thì thôi vậy.”
Cậu quay người đi, giọng nói nghèn nghẹn: “Tớ không quan tâm tới cậu nữa…”
Lời còn chưa dứt, tay của Khương Nghi đã bị người phía sau bắt lại, mạnh mẽ kéo vào lòng.
Người phía sau nắm lấy cằm cậu hôn xuống.
Khương Nghi không tài nào thở nổi, chóp mũi tràn tới đầy mùi máu tươi, đầu lưỡi cậu bị người kia quấn lấy, cánh môi bị mút đến tê dại, đối phương hôn cậu vừa mạnh vừa sâu, dường như muốn ăn luôn cả cậu vậy.
Rất lâu sau, Lục Lê mới buông cậu ra.
Hắn thấp giọng nói: “Bọn nó trộm đồ của tớ.”
Một lát sau, Lục Lê cúi đầu lấy ra thẻ học sinh sau khi lau sạch ra, nhìn tấm ảnh thẻ trong thẻ học sinh nhẹ giọng nói: “Còn giẫm lên nữa.”
Đám rác rưởi kia không chỉ trộm ví tiền của hắn mà còn lôi thẻ học sinh của hắn ra, cố ý giẫm lên mấy cái.
Nhưng lúc Khương Nghi ửng hồng hai mắt nhìn hắn, đúng thực là rất khiến lòng người rung động.
Hô hấp của Khương Nghi hơi run rẩy.
Cậu nhìn cậu trai tóc vàng mặc chiếc áo đồng phục đầy vết máu loang lổ, yên lặng nhìn cậu, mãi sau mới nhìn cậu nhỏ giọng nói: “Cậu đừng không quan tâm tới tớ nữa.”
“Tớ sẽ nghe lời mà.”
Hai người cùng trở về, không ai chủ động nhắc tới cái hôn kia.
Chỉ là dường như những tình cảm rung động đều lặng lẽ đâm chồi trong lòng cả hai.
Lục Lê trong lúc cùng cậu lắp tranh xếp hình sẽ bỗng dưng gọi nhũ danh của cậu.
Hắn sẽ gọi: “Bé Ngoan.”
Khương Nghi lúc nào cũng sẽ quay đầu lại, chỉ thấy cậu trai tóc vàng cầm mảnh xếp hình nhìn cậu bỗng dưng nói: “Thích.”
Hắn cũng không nói thích cái gì.
Nhưng Khương Nghi lại cúi đầu gỡ hết mấy mảnh ghép vừa xếp xong… Tình huống này chỉ xảy ra mỗi khi cậu đang không yên lòng, không có tâm trạng nào để xếp hình nữa.
Cả năm lớp 12, Lục Lê càng ngày càng bắt đầu thay đổi thói quen nói thích với cậu.
Sau này, trên một chuyến xe buýt đến trường nào đó, Lục Lê vẫn như thường ngày, nghịch tóc của Khương Nghi, nói mấy chữ thích này bên tai đang đeo tai nghe của cậu.
Cậu trai tóc đen đang nhắm mắt đeo tai nghe bỗng dưng nhỏ giọng nói: “Tớ cũng vậy.”
Mới đầu Lục Lê còn tưởng mình nghe nhầm.
Mãi đến khi hắn thấy mi mắt Khương Nghi run rẩy không ngừng mới biết cậu đeo tai nghe nhưng không mở nhạc.
Hai người ngầm hiểu ý nhau cùng trở về trường.
Chỉ là sau khi đưa Khương Nghi đến phòng học xong, Lục Lê lập tức trốn buổi tự học buổi tối, trèo tường ra ngoài chạy về nhà hỏi mẹ Lục làm sao để yêu đương với con trai đây.
Mẹ Lục nói: “Mẹ cũng không biết, hỏi bố con thử đi.”
Vì thế Lục Lê lại đi đến công ty, hỏi ba hắn làm sao để yêu đương với con trai.
Bố hắn trầm mặc nhìn ba Khương đang bận rộn bên kia, mở miệng bảo hắn cút.
Lục Lê cảm thấy thật vô dụng.
Vì thế hắn lại gọi điện cho bà ngoại hỏi làm sao để chăm sóc một bé mèo con xinh đẹp chỉ thuộc về mình.
Bà ngoại bảo chỉ cần yêu thương bé mèo kia thật tốt là được.
Trong lòng Lục Lê nghĩ, cái này thì hắn biết.
Từ nhỏ hắn đã biết được, nếu như muốn có được một bé mèo xinh đẹp thì nhất định phải yêu thương bé mèo thật tốt.
Trong lúc Lục Lê đang đi khắp nơi để hỏi xem làm sao để yêu đương với con trai thì Khương Nghi đang nằm trên bàn học trong giờ tự học buổi tối, điên cuồng lật sổ nội quy trường, cuối cùng cũng lật được tới trang quy tắc yêu sớm xem chi tiết trừ điểm ra sao.
Khương Nghi đọc thật kĩ quy định trừ điểm, cuối cùng cũng thở phào một hơi.
May mà điểm hạnh kiểm của cậu vẫn trừ được, không liên luỵ đến Lục Lê.
Trước đây ngày nào Lục Lê cũng đi đánh nhau với trốn học, điểm hạnh kiểm đã bị trừ gần hết rồi.
Bạn cùng bàn của cậu xấn tới, nghe thấy thế thì cười nói: “Không phải cậu đạt được rất nhiều giải cấp thành phố hay sao?”
“Điểm hạnh kiểm cộng vào chắc cũng đủ để cậu yêu sớm năm, sáu lần luôn đấy.”
Khương Nghi lắc lắc đầu, cậu trịnh trọng nói: “Yêu một lần là được rồi.”
Dù sao thì trên thế giới này cũng chỉ có một Lục Lê mà thôi.
Sau khi thi đại học, hai người học cùng một thành phố.
Học kì sau của năm nhất đại học, hai người dọn ra ngoài thuê nhà ở chung.
Một buổi sáng nọ, Lục Lê hiếm khi ngủ sâu, mãi đến khi chuông báo thức đã reo được hai phút rồi hắn mới giật mình tỉnh.
Khương Nghi mơ màng mở mắt ra, nhìn Lục Lê nhẹ nhàng tắt chuông báo thức đi.
Lục Lê cúi đầu vuốt vuốt gáy Khương Nghi, nhìn cậu ngáp một cái rồi ngồi dậy, mơ hồ hỏi hắn bị sao vậy.
Lục Lê xoa đầu cậu cười cười, thấp giọng nói: “Không có gì.”
“Chỉ là hình như tối qua anh vừa mơ một giấc mơ rất dài.”
Cậu trai tóc đen nằm trên giường lớn bật cười, cậu nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Mơ thấy gì đó?”
Lục Lê không nói gì, chỉ cúi đầu xuống hôn lên bụng của người trước mặt một cái, sau đó lại dán mặt lên trước ngực cậu, yên lặng hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Anh mơ thấy hai đứa mình đã quen nhau từ hồi còn nhỏ.”
“Năm anh bảy tuổi đó gặp được em ở Trung Quốc.”
Giọng của hắn rất dịu dàng, như là đang chìm vào trong giấc mơ đẹp đẽ kia, chậm rãi nói: “Khi em còn bé mỗi lần em bệnh anh có thể ở bên cạnh em.”
“Có thể ở bên em thật lâu, thật lâu.”
Khương Nghi cười rộ lên, mi mắt cong cong: “Thật sao?”
Lục Lê ừm một tiếng, một lát sau hắn lại thấp giọng nói: “Anh ghét mình trong mơ quá.”
Khương Nghi: “Tại sao?”
Lục Lê ngẩng đầu lên hôn lên khoé môi cậu một cái, lẩm bẩm: “Nó có được thứ anh không có…”
Hắn cũng không hiểu nổi bản thân tại sao khi vừa tỉnh dậy lại sản sinh ra cảm giác ghen tị với chính mình trong mơ.
Khương Nghi vòng hai tay ôm lấy hắn, cười cười nghiêng đầu cọ cọ đầu hắn: “Trong mơ anh có thấy được em khi còn nhỏ không?”
Lục Lê cắn môi cậu, mút nhẹ một cái rồi nói: “Có.”
“Bé xíu xiu, không thích nói nhiều, thích chơi ghép hình.”
Hắn nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Anh còn mơ thấy lúc em học nhà trẻ, diễn tiết mục cho đêm tốt nghiệp, em diễn một gốc cây nhỏ, ngồi trên đất lắc lắc đầu.”
Khương Nghi đang cười bỗng sửng sốt, cậu nói: “Hồi em còn học nhà trẻ, lúc diễn tiết mục cho đêm tốt nghiệp em đã diễn một gốc cây nhỏ.”
Lục Lê cũng ngây ra.
Hai người trên giường nhìn nhau một cái, bỗng dưng không hiểu sao cùng bật cười, Lục Lê tựa vào đầu giường, hôn Khương Nghi đang cười mắng: “Làm gì đó…”
“Không lẽ thật sự có một “anh” có thể cùng em trưởng thành đó chứ…”
Khương Nghi cũng cười, hai mắt cậu cong cong, ôm lấy người trước mặt nghĩ nghĩ: “Cũng có thể đó…”
“Nói không chừng ở thế giới khác anh có thể gặp được em từ lúc còn rất nhỏ đó…”
Lục Lê yên lặng một hồi, sau đó tự mình lẩm bẩm: “Nếu như thế thật thì hay quá…”
Có thể ở một thế giới khác, hai người họ đã gặp được nhau từ khi còn rất nhỏ.
Ở một thế giới khác hắn đã có thể chăm sóc thật tốt cho Khương Nghi của hắn, không để cho Khương Nghi hay bị bệnh nữa.
Khương Nghi khi lớn cũng sẽ thật khoẻ mạnh, không bệnh tật, ốm đau.
Chỉ cần như thế, Lục Lê đã thấy đây là một chuyện rất rất rất tốt trong mơ rồi.