Vợ Mang Thai: Chồng Lo Lắng Muốn Có Đứa Thứ Hai

Chương 5: Tôi muốn cô ấy phục vụ tôi (5)



"Tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn tất cả yêu cầu của Ngài, biết Ngài thích màu xanh da trời, nên.."

Những lời lấy lòng hết sức giả dối, nhưng cũng không có nhận được sự cho phép của Hoàng Phủ Quyết.

Theo anh thấy, đối phương đang lãng phí thời gian của anh, không có hứng thú nghe cô ta nói thao thao bất tuyệt*, anh đi ngang qua mặt cô ta.

*Thao thao bất tuyệt: Hán việt là "trường thiên đại luận" nghĩa là nói liên hồi, từ cái này sang cái khác, tưởng như không bao giờ hết. (Đồng nghĩa: Tràng giang đại hải).

Lưu Sướиɠ gấp rút dừng lại câu chuyện, đi vội mấy bước tới giúp anh nhấn nút thang máy, trong miệng tiếp tục ân cần "Không chỉ có nhưu vậy, chúng tôi còn vì ngài vận chuyển nguyên liệu nấu ăn từ Úc tới.."

Người đàn ông dừng bước chân, mặt hướng về phía Lưu Sướиɠ, nhíu đôi mày xinh đẹp lại.

Nhìn không rõ đôi mắt của anh sau cặp kính, nhưng một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên bao trùm lấy Lưu Sướиɠ, không khí dường như hạ xuống mấy độ, cái miệng đang mở của cô cứng lại giữa không trung. Dựa vào kinh nghiệm làm việc ở khách sạn, cô cảm thấy được đối phương không thoải mái, nhưng không biết mình sai ở đâu, dừng lại thật lâu, cô cười khan.

"Hoàng Phủ tiên sinh, ngài.."

Người đàn ông giơ tay phải lên, xoay ở giữa không trung 45 độ và dừng lại.

"Tôi muốn cô ấy phục tôi"

Những ngón tay xinh đẹp với móng tay được cắt tỉa gọn gàng chỉ vào Cam Viện đang co rúm lại sau đám người, và chuẩn bị nhân cơ hội chạy trốn.

So với việc nói luyên thuyên, mỗi lần Lưu Sướиɠ nhìn hắn đều lộ vẻ si mê, Hoàng Phủ Quyết càng muốn phục vụ cho anh - ít nhất, người phụ nữ này không giống những người khác si mê anh, cũng sẽ không nhiều lời như vậy.

Nhìn người đàn ông đang chỉ vào mình, Cam Viện nghi ngờ cau mày.

Cô?

Có lầm hay không!

Lưu sướиɠ trong mắt lóe lên tia oán hận, trêи mặt vẫn như mang theo nụ cười "Quản lý Cam đối với công việc phục vụ phòng Tổng thống không quá quen thuộc, tôi lo lắng.."

Lý tổng tiến lên một bước, kéo cánh tay của Lưu Sướиɠ, đem cô ta kéo ra xa một bên "Nhân viên của chúng tôi mỗi người đều có thể vì ngài mà cung cấp dịch vụ cao cấp nhất. Quản lý Cam!"

Cam Viện trong lòng nhíu mày, người thì vẫn đi tới, ngừng ở trước mặt mọi người, Lý tổng mở miệng cười

"Bắt đầu từ giờ, cô chịu trách nhiệm mọi việc của Hoàng Phủ tiên sinh ở trong khách sạn"

Cam Viện khẽ rũ mặt xuống, ánh mắt lặng lẽ quan sát nét mặt của Hoàng Phủ Quyết.

"Nhưng là.."

Vị này đột nhiên muốn mình phục vụ, chẳng lẽ là nhận ra mình?

Ho khan!

Lý tổng ho khan một tiếng, ý tứ trong đó không cần nói cũng biết.

Lưu Sướиɠ trong lòng ghen tị cực kỳ, ngoài miệng hiển nhiên cũng mang theo châm chọc "Hoàng Phủ tiên sinh nhìn trúng cô là vinh hạnh cho cô, quản lý Cam chẳng lẽ muốn cự tuyệt Hoàng Phủ tiên sinh sao?"

"Dĩ nhiên không phải" Cam Viện môi giương lên, "Nếu như vậy, kia công việc tiếp đãi cô Nana phiền toái quản lý Lưu."

Công việc này thế nào cũng không thể thoát khỏi, Cam Viện đương nhiên không muốn Lưu Sướиɠ có cơ hội chê mình, nhân tiện đem công việc khó khăn của mình đẩy ra.

Lưu Sướиɠ lập tức thay đổi sắc mặt, Nana cũng không phải là lần đầu tiên tới khách sạn, phục vụ vị kia có bao nhiêu khó khăn người nào không biết, mấy ngày kế tiếp chỉ sợ là không có cuộc sống tốt.

Đem thẻ phòng cầm trong tay đưa cho Lưu Sướиɠ, môi Cam Viện giương lên.

"Quản lý Lưu, cực khổ!"

Lưu Sướиɠ tức muốn đau phổi, nhưng chỉ có thể đưa tay nhận lấy thẻ phòng.

Đinh!

Cửa thang máy mở ra, không cần ánh mắt phân phó của Lý tổng, Cam Viện đã chủ động giữ của thang máy.

"Hoàng Phủ tiên sinh, mời"

Lưu Sướиɠ đứng tại chỗ nắm lấy thẻ phòng, nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt rơi vào bóng lưng Cam Viện, đáy mắt liền thoáng qua tức giận.

Đối với Cam Viện, Lưu Sướиɠ vẫn không có thái độ tốt.

Lần này, bà mẹ đơn thân không được học hành cũng không có bối cảnh lại cướp đi khách của cô, đối với cô mà nói không khác nào là một sự nhục nhã.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv