Cam Viện ôm lấy cánh tay "Trêи thế giới mỗi giây có năm đứa trẻ được sinh ra, một ngày thì có hơn 400.000. Nếu như tất cả các đứa trẻ là con trai được sinh ra vào ngày 8 tháng 10 đều là con trai ngài, ngài Hoàng Phủ không sợ tinh tẫn* mà chết hả?"
"Còn nhóm máu thì sao?"
"Chỉ có bốn nhóm máu trêи thế giới, và xác suất giống nhau là 25%. Tôi chỉ cần tùy tiện ném một chai nước khoáng xuống đường, và có thể đập trúng hai người có cùng nhóm máu với tôi."
"Nếu tất cả chỉ là trùng hợp." Hoàng Phủ Quyết nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Sao đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng?"
Cô sớm đã chuẩn bị, "Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện ra một người có tính cách méo mó và tâm lý biến thái, tôi không muốn con trai tôi ở chung với một người như vậy."
Ngọn đèn trong hành lang, không tiếng động chiếu vào trong bóng tối.
Trong bóng tối, người đàn ông bước lại gần, hai bàn tay nắm lấy vai cô, kế tiếp, cô đã ở trong ngực anh và mặt cô áp vào ngực anh.
Dùng tay ấn vào eo cô và dùng tay kia ôm đầu cô, người đàn ông giam cô trong vòng tay của mình, anh tựa trêи đỉnh đầu cô và nhẹ nhàng nói.
"Tại sao tối hôm đó em lại rời đi?"
Trong bóng tối, giọng nói của người đàn ông trầm thấp, ẩn chứa cảm giác bất lực sâu sắc.
Chóp mũi là mùi hương tươi mát quen thuộc của cây tùng, đó là mùi hương của cây hương thảo, mùi hương bao trùm lên mùi rượu vang đỏ êm dịu của bữa tối, giống như mùi hương của đêm đó sáu năm trước.
Trái tim cô thắt lại và cơ thể cô cứng trong hai giây, trong một lúc cô đã quên phản kháng lại.
Cho đến khi điện thoại trong túi reo, Cam Viện mới lấy lại tinh thần, và giãy giũa muốn thoát khỏi ngực anh.
Sau lưng cô là cầu thang, chân sau đập vào cầu thang, cô mất khống chế ngã xuống đất, sau đó cô vươn tay nắm lấy lan can mới có thể ổn định được cơ thể, chiếc đồng hồ đập vào lan can và phát ra âm thanh giòn giã.
Đèn kϊƈɦ hoạt bằng âm thanh được bật lên, vẻ buồn bã trêи khuôn mặt của cô cùng bóng tối bị xóa đi.
"Tôi sẽ nói lại lần nữa, ngài Hoàng Phủ, ngài đã nhận nhầm người rồi. Tôi chưa từng thấy ngài, con trai tôi cũng không phải là con của ngài. Tạm biệt."
Quay người, cô bước lên bậc thềm.
Ngay khi chân phải bước lên cầu thang, người đã bị anh kéo lại và ép vào tường.
"Anh có xong.."
Từ "xong" còn chưa nói ra, hơi thở của đối phương đã đến gần.
Đầu cô đập vào tường, khó chịu và đau đớn, cô theo bản năng hít một hơi, sau đó trong nháy mắt, môi và răng của cô đã bị anh chiếm giữ.
Có một mùi rượu thoang thoảng giữa hai hàm răng của người đàn ông, nụ hôn đó như nụ hôn sáu năm trước, đến mạnh mẽ mà lại vội vàng.
Bả vai bị anh đè không thể thoát khỏi, hai chân của người đàn ông chen vào giữa hai chân cô để hạn chế sự phản kháng của cô, môi anh phủ lên môi cô, anh dùng sức hôn một cách mạnh bạo..
Thân thể áp lên cơ thể cô, còn môi thì ʍút̼ chặt môi cô.
Cô trốn bên trái, thì anh liền hôn bên trái, cô trốn bên phải thì anh liền hôn bên phải.
Cắn, ʍút̼, dây dưa..
Không khí bị anh đoạt lấy, phổi bởi vì thiếu oxy mà khó chịu và đau đớn.
Khó chịu đẩy anh hai cái, Cam Viện không thể nhịn được nữa, răng liền cắn lên môi của anh ấy.
Giữa kẽ răng, mùi tanh cùng với vị ngọt tản ra.
Người đàn ông bị đau nên buông lỏng ra, cô lúc này tìm được cơ hội, tránh thoát nụ hôn của anh, hít một hơi để xoa dịu bộ phổi đang đau nhức vì thiếu oxy.
Kỹ năng hôn của anh chàng này vẫn kém cõi như 6 năm trước.
Chẳng lẽ sáu năm qua anh cũng không có từng hôn qua cùng ai sao?
Vừa định đẩy anh ra, người đàn ông đã nghiêng đầu và cắn mạnh vào cổ cô.
"Đồ khốn kiếp!" Cô hít một hơi đẩy anh ra. "Anh là người ăn thịt người hả!"
Vị trí rõ ràng như vậy ai cũng đều có thể nhìn thấy rõ, híp đôi mắt màu lam lại, nhìn một cái vào cái dấu bị cắn đã nổi lên màu hồng ở cổ cô, Hoàng Phủ Quyết hài lòng đứng thẳng người.
"Ngày mai gặp lại."
Hôn, cắn.. Ngày mai gặp?
Đầu óc của người này có bệnh hả?
* * *
* * *
*Tinh tẫn: Hành vi ȶìиɦ ɖu͙ƈ của người đàn ông quá thường xuyên sẽ có thể dẫn đến cái chết.
**Hôn rồi, hôn rồi