Lưu Sướиɠ từ trêи mặt sàn đứng dậy, "Tôi.. tôi không có!"
"Thật không?" Cam Viện khoanh tay, "Vậy thì.. có muốn hay không tôi nhờ Lý tổng đi kiểm tra camera giám sát ở tầng 56"
Mặt Lưu Sướиɠ lập tức tái nhợt.
Đem biểu tình cô ta thu vào trong mắt Cam Viện nhếch môi cười nhạt.
"Cởi quần áo!"
Người phụ nữ trước mặt lạnh như băng như Tula, từ trêи cao nhìn xuống nhìn chăm chú cô ta, như một vị thần đang nhìn xuống một con kiến hôi, trong lòng theo bản năng sinh ra sợ hãi, Lưu Sướиɠ sợ sệt co người lại.
"Cô.. cô định làm gì?"
Cam Viên vứt khăn tắm sang một bên, thuận tay xé quần áo ướt đẫm trêи người ra.
"Cô nói xem?"
Nếu bị người nhìn thấy như vậy thật sự là mất hết thể diện, quan trọng nhất là trở về văn phòng bị con trai nhìn thấy, đứa nhỏ nhất định sẽ nghi ngờ, và cô cũng không thể cho cậu một lời giải thích hợp lý được.
Đang lo không có quần áo để thay, người này liền chủ động đưa tới cửa, cô làm sao không cảm kϊƈɦ?
Lưu Sướиɠ đã sớm bị cô làm cho sợ hãi, lúc này mới nhận ra được ý đồ thực sự của cô, tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng cô vẫn run rẩy cởi cúc áo ra, đem áo khoác đưa đến trước mặt Cam Viện.
Đưa tay cầm lấy áo khoác của cô ta, Cam Viện khẽ nhướng mày.
"Phần còn lại còn muốn tôi giúp sao?"
Lưu Sướиɠ không còn cách nào khác, lại cởi áo sơ mi và váy ra, Cam Viện không khách khí nhận lấy bộ đồ mặc lên người, liếc nhìn ngực cô ta rồi bật cười.
"Nhét nhiều túi nước vào như vậy, không sợ bị chảy nước hả?"
Mặt Lưu Sướиɠ lập tức đỏ bừng, cô vóc người cao gầy nhưng mà ngực lại lép, muốn tôn dáng thì áo ngực càng phải dày và phải nhét thêm vào các túi nước.
Trước gương sửa sang lại quần áo, Cam Viện nhìn mình trong gương một chút, hơi nhíu mày, trêи quần áo hiển nhiên có mùi nước hoa khiến cô có chút khó chịu.
Cam Viện theo thói quen giơ tay đẩy kính của mình, lúc này cô mới nhận ra rằng không có gì trêи mặt mình - chiếc kính trước đó đã được Hoàng Phủ Quyết lấy xuống, và bỏ quên trong phòng tắm của anh ấy.
Nghĩ đến người đàn ông kia, Cam Viện lần nữa cau mày, quay mặt lại, nhìn Lưu Sướиɠ mặt đầy vẻ luống cuống đang lấy tay che ngực, trong mắt cô lóe lên một màu sáng, "Bây giờ, mặc quần áo vào đi cáo trạng tôi!"
Lưu Sướиɠ ngẩn ra, sau đó rồi vội vàng xua tay, "Quản lý Cam yên tâm, tôi.. chắc chắn sẽ không đi"
Cam Viện bước tới, "Tôi để cho cô đi!"
Lưu Sướиɠ nhìn cô khó hiểu, "Cô.. để cho tôi đi?"
"Đúng vậy!" Cam Viện xoay người bước tới mở cửa, lại thu lại chân quay mặt nhìn sang mỉm cười với Lưu Sướиɠ, "Cáo trạng phải ác một chút, loại chuyện này cô không phải là người am hiểu nhất sao? Hãy nhớ nhanh một chút, một lát tôi còn đưa con trai tôi đi dạo phố."
Chuyện lần này, có thể lớn có thể nhỏ, Lưu Sướиɠ đi tố cáo cô, cô liền có thể thuận tay đẩy công việc của mình trong phòng tổng thống đi, như vậy thì không cần phải phục vụ vị kia nữa rồi.
Rắc rối nhất bây giờ là Tiểu Đường, để khiến cậu từ bỏ việc làm người mẫu tựa hồ không dễ dàng.
Xét cho cùng, đứa trẻ này không dễ dỗ dành như đứa trẻ khác khác, nếu cô không tìm được lý do thích hợp sẽ dễ khiến cậu nghi ngờ.
Cô đi thang máy xuống tầng dưới và đi bộ đến văn phòng của mình, cô cũng đang suy nghĩ lý do thích hợp.
Trở lại phòng làm việc, cô nhìn thấy Tiểu Đường đang ngồi trêи sô pha đọc sách, cô hít nhẹ một hơi rồi lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
"Tiểu soái ca, đói bụng không?" Đứa nhỏ ngẩng mặt lên nhìn cô một cái, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại.
"Mẹ, quần áo của mẹ bị sao vậy?"
Cam Viện không nói nên lời.
Đúng là tiểu yêu tinh mà, quả nhiên là vẫn bị cậu nhìn ra.