Hạ Nghiêu bị ép phải cùng Triệu Văn Hoa ăn một bữa cơm, đợi đến lúc cậu xuống xe ở cổng trường, đã sắp đến giờ lên lớp rồi.
Hạ Nghiêu vừa móc điện thoại ra gọi lại cho Chu Độ vừa đi về phía ký túc xá mình.
Chu Độ đợi ở dưới tòa nhà ký túc xá của Hạ Nghiêu thật lâu, ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, điện thoại để trong túi quần lại rung lên.
“A lô.” Hạ Nghiêu thở hổn hển mở miệng: “Chu Độ, buổi trưa em có chút việc, không tiện nghe điện thoại, sao vậy?”
Chu Độ siết chặt điện thoại di động trong tay, chậm rãi thở ra một hơi, đem sự buồn bực trong lòng đè sâu xuống.
“Anh đang đứng dưới lầu ký túc xá của em, em đâu rồi?”
Hạ Nghiêu sửng sốt một chút, nhanh chóng nói một câu với người đầu bên kia điện thoại: “Anh đợi em.” Sau đó cúp điện thoại, chạy nhanh hơn về phía ký túc xá.
Lúc Hạ Nghiêu chạy đến bên cạnh Chu Độ, nhìn thấy Chu Độ hai tay đút túi, vô cùng buồn chán đứng bên đường.
“Chu Độ.” Hạ Nghiêu vì chạy quá nhanh nên trên mặt có chút ửng đỏ, “Anh, đến đây lúc nào vậy?”
Chu Độ ngẩng đầu lên bình tĩnh nhìn Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu thấp thỏm nhìn lại hắn. Không ngờ tới Chu Độ lại toét miệng cười nói: “Không lâu lắm, cả buổi trưa em chạy đi đâu vậy, sắp đến giờ học rồi.”
“Em,” Hạ Nghiêu chột dạ dời ánh mắt đi chỗ khác, “Em ra ngoài có chút việc.”
“Ồ.” Chu Độ cũng chẳng hỏi thêm, hắn nghiêng đầu qua một bên, nhìn cây ngô đồng ở bên cạnh, sau đó quay đầu lại nói với Hạ Nghiêu: “Vậy anh đi trước đây, em đi học đi, đợi anh về đến nhà rồi liên lạc với em.”
Ánh mắt Hạ Nghiêu lộ ra vài phần không nỡ, cậu vô ý dựa lại gần bên cạnh Chu Độ: “Chu Độ, xin lỗi, em…”
“Không sao.” Chu Độ cắt ngang cậu nói: “Em sắp trễ rồi kìa.”
Hạ Nghiêu vô cùng kinh ngạc Chu Độ vậy mà không giận cậu, cậu nhìn thời gian mới nhận ra sắp đến giờ học rồi, vì vậy nói với Chu Độ: “Vậy anh đi đường bình an, về đến nhà chúng ta lại liên lạc.”
“Được.” Chu Độ gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Hạ Nghiêu nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên cảm thấy trong ngực trống rỗng.
Thật ra ngày mai cậu đã về rồi, nếu như cậu nói cho Chu Độ, cậu nghĩ Chu Độ sẽ đợi cậu thêm một ngày nữa.
Thế nhưng Hạ Nghiêu lại sợ hãi, nếu như mẹ cậu muốn đi đón cậu, nhìn thấy cậu đi cùng với Chu Độ sẽ nghĩ như thế nào đây? Hơn nữa vừa nghĩ đến Triệu Văn Hoa biết mối quan hệ của cậu và Chu Độ, trong lòng Hạ Nghiêu lại mang theo một chút khó chịu cùng hoảng sợ không rõ.
Bữa cơm hôm nay chẳng vui vẻ gì, vì Triệu Văn Hoa nói ngày mai muốn cùng cậu trở về thành phố H một chuyến.
Cậu chẳng biết ông ta rốt cuộc là có ý gì, cho nên trên bàn cơm cậu trực tiếp lật mặt với ông ta.
Thế nhưng Triệu Văn Hoa vậy mà lại nói, nếu ông ta đã phát hiện ra chuyện của cậu, chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn không quản. Nếu như Hạ Nghiêu không muốn cùng ông ta trở về thành phố H, vậy thì ông ta sẽ tự mình đi tìm mẹ cậu nói những chuyện liên quan đến cậu trong khoảng thời gian học đại học.
Hạ Nghiêu lúc đó tức đến mức vô cùng muốn đập ông ta một trận, thế nhưng cậu nhịn xuống, cũng khuất phục, đồng ý ngày mai dẫn theo Triệu Văn Hoa cùng nhau trở về thành phố H.
Tối đó lúc Hạ Nghiêu ở trong phòng thu dọn đồ đạc, Chu Độ gọi điện thoại đến.
“Đến nhà rồi?”
“Ừm.” Chu Độ đang nằm trên giường ở trong phòng mình, nhìn chằm chằm trần nhà nói với Hạ Nghiêu: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
“Hai ngày nữa em về bằng gì? Em bị say xe cho nên đừng đi xe đò nữa, anh đặt vé cho em được không?” Ngữ khí Chu Độ đắn đo, hắn biết Hạ Nghiêu không chịu xài tiền của mình, thế nhưng hắn lại không nỡ để Hạ Nghiêu chịu cực.
“Không sao.” Hạ Nghiêu ngồi trên giường, phòng ngủ lúc này trống rỗng, hai tên bạn cùng phòng ở tỉnh lận cân, đường không xa, đã về hết rồi. Còn một tên người địa phương, cũng sắp về rồi.
“Nghiêu Nghiêu.” Chu Độ thả nhẹ ngữ khí, thân mật gọi biệt danh của Hạ Nghiêu: “Anh là bạn trai em, sao em lúc nào cũng khách sáo với anh như vậy?”
Trong lòng Hạ Nghiêu chua chát, cậu không hề muốn khách sáo với Chu Độ, nhưng mà ngày mai phải về thành phố H với Triệu Văn Hoa, mà Triệu Văn Hoa chắn chắn sẽ không cho cậu ngồi xe khách về nhà.
“Em không có khách sao với anh, anh yên tâm, em không đi xe khách.” Hạ Nghiêu giả bộ nhẹ giọng nói: “Anh vẫn còn sợ không có chỗ để tiêu tiền hả? Đợi sau khi chúng ta tốt nghiệp còn phải mua một căn nhà đó, không phải anh nói muốn nuôi chó sao?”
Chu Độ nghe thấy Hạ Nghiêu nói vậy, trong lòng lập tức mềm nhũn.
“Đúng rồi, ngày mai anh muốn về quê muốn chuyến, bà nội bệnh rồi, nhà anh phải đi thăm.”
“Bà nội làm sao vậy?” Hạ Nghiêu vội vàng ân cần hỏi thăm.
“Tuổi lớn rồi, là một chút bệnh của người già thôi, anh bây giờ cũng không rõ tình hình cụ thể. Có thể sẽ phải về quê vài ngày, lúc em về có lẽ không đi tìm em được rồi.”
“Không sao.” Hạ Nghiêu quan tâm nói: “Sau này chúng ta lại có cơ hội gặp nhau thôi.”
Hai người lại nói thêm mấy lời thân mật một hồi mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
————
Bởi vì cùng Triệu Văn Hoa trở về thành phố H, cho nên Hạ Nghiêu không hề nói trước với mẹ về việc mình trở về.
Triệu Văn Hoa đi theo Hạ Nghiêu đến nhà cậu, trên mặt Hạ Nghiêu vẫn luôn chẳng có chút biểu cảm nào.
Sau khi vào nhà, cậu cũng chẳng mời Triệu Văn Hoa ngồi, cũng chẳng muốn rót cho ông ta một ly nước.
Triệu Văn Hoa cũng chẳng khách sáo, sau khi tìm được chỗ ngồi xuống, hỏi Hạ Nghiêu đang ở một bên sắp xếp đồ đạc: “Mẹ cậu dạy cậu cách tiếp đãi khách là như thế này sao?”
Hạ Nghiêu chẳng thèm nhìn ông ta lấy một cái.
Triệu Văn Hóa gác chéo chân nói tiếp: “Mẹ cậu đâu rồi? Vẫn đi làm sao, cậu không nói cho bà ấy biết hôm nay chúng ta đến sao?”
Hạ Nghiêu ném đồ đạc trên tay xuống, xoay người tức giận trừng mắt với Triệu Văn Hoa: “Rốt cuộc ông muốn cái gì?”
Triệu Văn Hoa đổi một tư thế khác nói với cậu: “Nếu cậu đã sang lên thành phố B học đại học, vậy tôi cũng muốn lập một chút kế hoạch cho tương lai của cậu.”
Hạ Nghiêu không chịu được lời nói ghê tởm này của ông ta, nhịn một hồi lâu mới không đuổi ông ta ra khỏi nhà.
Cậu cầm lấy ba lô định vào phòng mình, điện thoại lại đột nhiên reo lên.
Hạ Nghiêu cho rằng là điện thoại của Chu Độ, vì vậy sau khi đóng cửa phòng lại mới móc điện thoại ra.
“Nghiêu Nghiêu hả? Con mau về nhanh đi! Mẹ con xảy ra chuyện rồi!” Người phụ nữ đầu bên kia điện thoại tê tâm liệt phế mà gào lên với Hạ Nghiêu.
Cả người Hạ Nghiêu sửng sốt, vội vàng nói với người bên kia: “Dì, dì nói gì? Mẹ con xảy ra chuyện rồi? Con bây giờ đang ở nhà, con lập tức đến.”
Sau khi Hạ Nghiêu cúp điện thoại, hốt hoảng kéo cửa phòng chạy ra ngoài.
Triệu Văn Hoa đứng lên, hỏi cậu: “Cậu đi đâu?”
Hạ Nghiêu chẳng tính giải thích với ông ta, Triệu Văn không thể làm gì khác hơn là theo sau Hạ Nghiêu cùng ra ngoài.
Đợi lúc đến chỗ sạp hàng của mẹ Hạ, Hạ Nghiêu nhìn thấy mẹ mình đang nằm dưới đất, cả người đang choáng váng.
Sạp hàng nhỏ buôn bán của mẹ Hạ lúc này đã ngã đổ lộn xộn ở một bên, mà mẹ Hạ thì lại đang nằm trên đất, quần áo toàn là dầu mỡ. Lúc Hạ Nghiêu chạy đến bên cạnh mẹ mình, mới nhận ra hô hấp của bà rất yếu ớt, cả gương mặt trắng bệch, phần da lộ ra bên ngoài đã bị phỏng đến chẳng thể nhìn ra hình dạng nữa.
“Mẹ…” Hạ Nghiêu run rẩy đưa tay về phía mẹ mình, Triệu Văn Hoa chợt đưa tay ra mạnh mẽ kéo cậu đứng lên, ông ta rống lên với mọi người xung quanh: “Có gọi 120 chưa?”
Dì hồi nãy gọi điện thoại cho Hạ Nghiêu vội vàng đứng lên nói: “Gọi rồi, đã gọi rồi.”
Triệu Văn Hoa kéo Hạ Nghiêu đến bên cạnh mình, nói với cậu: “Bây giờ đừng đụng vào bà ấy, đợi bác sĩ đến.” Giọng nói của ông ta vừa dứt, tiếng còi xe cứu thương đã truyền đến từ đằng xa.
Hạ Nghiêu ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, cả người cậu vẫn còn hoảng hốt.
Triệu Văn Hoa ngồi bên cạnh Hạ Nghiêu, ông ta nghiêng đầu nhìn Hạ Nghiêu, thở dài, đưa tay ra xoa xoa lưng bàn tay của Hạ Nghiêu, “Đừng lo lắng, cho dù mẹ cậu có chuyện gì ngoài ý muốn, vẫn còn có tôi.”
Lời nói này kích động Hạ Nghiêu, cậu chợt quay đầu hai viền mắt đỏ bừng trừng người đàn ông bên cạnh: “Cút, cút đi!”
Sắc mặt Triệu Văn Hoa sầm lại, ông ta đứng lên, ngữ khí không vui nói với Hạ Nghiêu: “Cậu đây là thái độ gì?”
Hạ Nghiêu lại cúi đầu xuống, cả người như là bị cố định tại một chỗ, chẳng hề nhúc nhích nhìn chằm chằm hành lang của bệnh việc, chẳng nói thêm lời nào.
Triệu Văn Hoa nhìn xoáy đầu Hạ Nghiêu một lâu, rốt cuộc thở dài ngồi xuống bên cạnh cậu.
Cửa phòng cấp cứu được bác sĩ ở bên trong đẩy ra, bác sĩ nam đeo khẩu trang nhìn Hạ Nghiêu và Triệu Văn Hoa đang đợi ở bên ngoài, nói với hai người: “Khí quản của bệnh nhân bị tổn thương, hiện tại phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật, hai người ai đi ký tên?”
Hạ Nghiêu vội vàng đứng lên, nói một tiếng tôi, sau đó được y tá dẫn đi.
Phẩu thuật được tiến hành mãi cho đến tối, lúc cửa phòng cấp cứu được mở ra lần nữa, Hạ Nghiêu vội vàng xong tới.
“Mẹ tôi sao rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, nói với Hạ Nghiêu: “Đã được đưa đến phòng ICU, nhưng vẫn phải tiếp tục quan sát, nếu như bị nhiễm trùng phải chuyển lên bệnh viện phía trên. Phần da bị bỏng khá lớn, có thể sẽ phải cấy da.”
“Tôi, tôi có thể đi thăm mẹ không?” Trong đầu Hạ Nghiêu lúc này là một mảnh trống rỗng.
“Không được, hiện tại vẫn chưa phải là thời gian thích hợp để vào thăm.” Bác sĩ lại đeo khẩu trang lên: “Đợi sáng mai chúng tôi sẽ báo lại kết quả cho cậu.”
Cả người Hạ Nghiêu cứ như bị rút hết tất cả sức lực, trượt xuống ngồi ở một bên.
Có ý tá đi đến bên cạnh Hạ Nghiêu và Triệu Văn Hoa hỏi: “Xin hỏi phần tiền lúc sau ai đóng?”
Triệu Văn Hoa nhìn Hạ Nghiêu thất lạc hồn phách ở bên cạnh, chẳng mở miệng nói chuyện.
Y tá kia lại hỏi một tiếng nữa, Hạ Nghiêu lúc này mới hồi phục tinh thần.
“Tôi,” Cậu khó khăn mở miệng nói với y tá kia: “Bây giờ tôi không có mang tiền theo bên người, tôi có phải về nhà lấy không?”
Y tá kia gật đầu, rồi rời đi.
Hạ Nghiêu lúc này mới vịn vào ghế dài của bệnh viện đứng lên.
Triệu Văn Hoa nhìn thấy bộ dáng chuẩn bị rời đi của Hạ Nghiêu, đột nhiên mở miệng nói với cậu: “Cậu có biết tiền phí lúc sau tốn bao nhiêu không?”
Hạ Nghiêu chẳng để ý đến ông ta, vẫn bước ra ngoài như cũ.
Triệu Văn Hoa bước lên trước một bước, đưa tay đặt lên bả vai Hạ Nghiêu: “Bây giờ cậu bày ra tính tình trẻ con với tôi làm gì, mẹ cậu còn nằm trong phòng ICU kìa, cậu biết phòng ICU một ngày hết bao nhiêu không?”
Hạ Nghiêu rốt cuộc không nhịn được nữa bạo phát, cậu mạnh mẽ hất cánh tay của Triệu Văn Hoa ra, rống lên với ông ta: “Liên quan gì đến ông!”
Triệu Văn Hoa cười lạnh một tiếng: “Không liên quan đến tôi? Cậu cảm thấy bây giờ cậu như vậy có cứu sống được mẹ mình không?”
Cả người Hạ Nghiêu không cầm được bắt đầu run lên, cậu không biết những lần trị liệu tiếp theo sẽ tốn bao nhiêu tiền, thế nhưng mặc kệ tốn bao nhiêu, cho dù phải bán nhà, cho dù phải nghỉ học, cậu cũng sẽ cố gắng dùng tất cả nỗ lực của mình để cứu lấy mẹ.
Triệu Văn Hoa nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Nghiêu, rốt cuộc thở dài một hơi, móc một chiếc thẻ từ trong túi tiền ra: “Cầm lấy đi.”
Hạ Nghiêu nhìn chiếc thẻ mà ông ta đưa qua, chẳng thèm cầm quay đầu rời khỏi bệnh viện.