Bọn Thẩm Lãng cùng lắng tai nghe, biết đám người đang tới không chỉ có hai ba. Tiếng nói cười lẫn với tiếng vó ngựa phá tan sự yên tĩnh giữa đêm đông giá lạnh.
Hùng Miêu Nhi xoa tay, hí hửng: - Thẩm Lãng không hổ là Thẩm Lãng, bản lĩnh thật cao cường!
Sắc mặt Thẩm Lãng lại nặng nề, lẩm bẩm: - Sao chúng đã tới rồi? Không ngờ chúng đã tới, thật không ngờ!
Hùng Miêu Nhi trợn mắt: - Rõ ràng anh bảo rằng chắc chắn tụi nó sẽ tới, sao bây giờ lại nói… ‘không ngờ!’
Thẩm Lãng: - Tuy tôi đoán chúng sẽ tới, nhưng không ngờ chúng lại tới sớm như vậy.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: - Tại sao?
Thẩm Lãng: - Đại hội Cái Bang chưa tan, con đường này nhất định sẽ có không ít người võ lâm qua lại, chúng phải đợi sau khi đại hội giải tán mới phải. Cho dù muốn tới sớm, chúng cũng không thể ồn ào huyên náo, chẳng chút dè dặt như vầy.
Hùng Miêu Nhi ngẩn ra, rồi lại cười khì: - Đám tiểu tử ngang ngược này chắc cậy đông ỷ thế, tự nhiên là lớn mật to gan… Phạm huynh, anh nói sao?
Phạm Phần Dương trầm ngâm: - Cái này…
Đám kia đã tới gần. Năm người bảy ngựa vừa đi vừa nói cười ầm ĩ, chẳng chút kiêng dè.
Một tên cười: - Chủ nhân của chúng ta thật là lợi hại, nhắm mắt liệu việc như thần.
Một tên khác: - Cổ thư có khen mấy danh tướng nào đó… ‘Bầy mưu kế sau trướng, chiến thắng ngoài ngàn dặm.’ Chủ nhân của chúng ta so với các danh tướng này lợi hại hơn nhiều.
Tên thứ ba: - Dĩ nhiên rồi! Mấy ông tướng kia ở trong lều nghĩ kế nhức đầu đau óc. Chủ nhân của chúng ta tay ôm người đẹp mà đoán không sai chuyện gì. Mỗi công mỗi việc chuẩn xác gọn gàng.
Năm tên cao hứng vừa bàn tán vừa cột giây cương ngựa vào xe, hoàn toàn không lưu ý gì đến chung quanh. Đừng nói chi bọn Thẩm Lãng đang im hơi lặng tiếng ẩn nấp, có đứng dưới gốc cây, bọn chúng cũng chưa chắc nhận ra.
Hùng Miêu Nhi nôn nao nhún chân muốn nhảy: - Mau đuổi theo!
Thẩm Lãng kéo anh lại nhỏ giọng: - Chúng ta không đuổi.
Hùng Miêu Nhi sửng sốt: - Vì sao? Chúng ta khổ sở đợi chờ như vậy, rồi lại không đuổi? Cái này… là cái gì?
Thẩm Lãng: - Một mình Phạm huynh truy tung bọn chúng đủ rồi.
Hùng Miêu Nhi lại trợn tròn hai mắt: - Còn anh với tôi?
Thẩm Lãng: - Hai ta trở lại chỗ đại hội Cái Bang. Nếu tôi đoán không lầm, thì nơi đó… không chừng đã xảy ra đại biến.
Hùng Miêu Nhi: - Thật… thật có chuyện…
Thẩm Lãng nghiêm giọng: - Phạm huynh theo dõi đến sào huyệt của chúng, nhưng chớ khinh thường ra tay một mình. Tốt nhất là trở lại đây cùng nhau thương lượng.
Phạm Phần Dương: - Tiểu đệ rất dè dặt, Thẩm huynh cứ yên tâm.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Tất nhiên là hắn yên tâm rồi. Nếu không, sao hắn muốn anh đi chứ chẳng phải tôi. Nhưng… nơi kia có hơn ngàn đệ tử Cái Bang, lại thêm quần hào cao thủ võ lâm, Vương Lân Hoa giở được trò gì? Chuyện này thật khó tin.
Thẩm Lãng: - Chính vì khó tin nên hắn tha hồ hành động. Đây chính là ‘tấn nơi không phòng, đến nơi không ngờ’.
Hùng Miêu Nhi lẩm bẩm: - Tôi vẫn chưa tin… Nhiều người vậy, chẳng lẽ họ chết hết cả sao?
Giữa đêm rét căm, hương rượu có thể truyền đi xa hơn bất kỳ mùi vị nào trên đời. Chưa tới nơi đại hội Cái Bang, Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi đã cảm thấy hương rượu nồng nặc trong gió.
Hùng Miêu Nhi đưa tay sờ hồ lô bên hông, rồi rút tay lại cười nói: - Đám ăn mày ngày thường đi xin cơm, đâu ngờ khi đãi khách cũng thật hào phóng.
Thẩm Lãng cười: - Con sâu rượu trong bụng đang ngọ nguậy sao?
Hùng Miêu Nhi: - Còn đứa nào đâu, chết đói cả rồi!
Thẩm Lãng trầm ngâm: - Tôi nghĩ… mình không nên uống rượu Cái Bang.
Hùng Miêu Nhi: - Không uống? Tại sao?
Thẩm Lãng thở dài không nói, bước chân nhanh hơn.
Thoáng chốc, ánh lửa từ rạp trúc đã trong tầm mắt.
Dưới ánh lửa sáng rực chiếu soi, bóng rạp trúc giữa đồng hoang rộng lớn khiến cho khung cảnh chung quanh trông thật hùng vĩ.
Tuy trong rạp bóng người đông đúc, lại không một tiếng động.
Hùng Miêu Nhi cười: - Có biến cố gì đâu, anh xem… họ đang bình yên cùng nhau uống rượu.
Thẩm Lãng: - Phải vậy không?
Hùng Miêu Nhi: - Nếu có biến cố, thì họ đã…
Đột nhiên ngưng nói, anh cảm giác có điều bất an.
Bao nhiêu người đang cùng ăn uống trong rạp trúc, mà không nghe một thanh âm nào. Dù không có tiệc, với ngần ấy người cũng không tĩnh lặng như vậy.
Huống hồ chi đang là tiệc rượu.
Sự yên tĩnh khác thường, chính là cái bất tường!
Hùng Miêu Nhi bước nhanh vào rạp, đưa mắt nhìn quanh, sững sờ chết lặng.
Giữa bốn vách trúc, bao nhiêu võ lâm hào kiệt đều như… đã chết. Có người sùi bọt mép nằm dưới đất, có người ngả đầu trên bàn bất tỉnh.
Thức ăn chưa vơi quá nửa. Chén rượu, vò rượu ngả nghiêng khắp nơi.
Không lẽ mọi người đã say như chết?
Hùng Miêu Nhi sững sờ một lát, rồi bước tới đỡ một người lên thử xem tĩnh mạch, sắc mặt đại biến, buột miệng thất thanh: - Độc!
Thẩm Lãng thở dài: - Quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, trong rượu có độc.
Hùng Miêu Nhi dậm chân: - Những tay giang hồ lão luyện này, sao lại để dễ dàng trúng độc?
Thẩm Lãng: - Trong lúc đang vui như khi nãy, ai lại không uống vội vài chén. Hơn nữa, là rượu Cái Bang mời, ai nghi ngờ mà thử trước.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Không sai! Nếu là tôi, cũng sẽ uống ngay.
Gió khẽ lay những ánh đuốc trên vách, soi rõ những gương mặt trắng bệch nhăn nhó, khiến cảnh tượng càng thêm hãi hùng không gì tả xiết.
Hùng Miêu Nhi lại la to: - Anh coi nè, áo mấy người này đều bị xé toang.
Thẩm Lãng không nói, bước tới sờ vào áo của vài người. Ngực áo của những người này hoàn toàn rỗng không, như bị cướp sạch, chẳng còn sót lại món gì.
Hùng Miêu Nhi căm hận: - Lấy mạng rồi tài vật cũng không bỏ. Thật ác độc! Quá ác độc!
Thẩm Lãng lắc đầu: - ‘Ăn thịt không chừa xương’, chính là con người của Vương Lân Hoa.
Hùng Miêu Nhi: - Thẩm huynh, anh mau coi có cứu được họ không?
Thẩm Lãng buồn bã: - Nếu có thuốc giải, thì hy vọng có thể cứu được. Tiếc rằng, mình còn không biết họ bị trúng độc gì.
Hai người đứng giữa đám người bị trúng độc đang chết dần, nhìn những gương mặt kinh hoàng, trong lòng khó chịu vô cùng, muốn khóc mà không được.
Họ chợt có cảm giác như giữa bao người đang bất tỉnh nhân sự này có một cặp mắt đang chằm chằm nhìn mình. Không hẹn mà cả hai cùng quay đầu lại, quả nhiên bắt gặp ánh mắt đó.
Đôi mắt mở to muốn lồi cả tròng. Ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận mà hai người chưa thấy bao giờ.
Hùng Miêu Nhi kêu thất thanh: - Tiền Công Thái!
Tiền Công Thái không trúng độc, mà bị điểm huyệt, nên không thể nhúc nhích. Dưới ánh đuốc, những vết rỗ trên gương mặt hắn dường như cũng sáng theo tia oán hận.
Hắn tất đã chứng kiến chuyện xảy ra ở đây. Hơi thở của hắn hoàn toàn không có mùi rượu, có lẽ hắn không đụng đến một giọt.
Hùng Miêu Nhi thở dài: - Không uống rượu cũng có chỗ tốt. Chỉ cần hỏi hắn là biết ngay chuyện gì đã xảy ra?
Thẩm Lãng giải huyệt cho Tiền Công Thái. Hắn ngồi dậy duỗi tay, dãn chân…
Thẩm Lãng: - Có sao không?
Tiền Công Thái khom người: - Không sao, đa tạ thịnh tình của hai vị!
Vừa nói hai tiếng ‘thịnh tình’, hắn phóng ra mười mấy ám khí vào ngực Thẩm Lãng, rồi điên cuồng nhào về phía chàng.
Tiền Công Thái mệnh danh “Biến Địa Sái Kim”, không phải chỉ vì gương mặt rỗ trông giống những đồng bạc sáng, mà còn vì tuyệt kĩ phóng ra những đồng tiền như mưa hoa ngập trời, khiến đối phương khó tránh. Hắn bất ngờ tung ra hơn mười ám khí, vừa nhanh, vừa chính xác. Nếu là người khác, ắt khó thoát thân.
Thẩm Lãng… vẫn là Thẩm Lãng!
Thoáng nghe tiếng gió, Hùng Miêu Nhi hoảng hồn hét lớn: - Ngươi điên rồi sao?
Thẩm Lãng vọt người lên không. Ám khí tuy nhanh, nhưng chàng chuyển động mau hơn gấp mấy lần. Những ám khí kia không chạm được vạt áo của chàng.
Hùng Miêu Nhi phóng ra sau Tiền Công Thái, vặn ngược hai tay hắn.
Tiền Công Thái không thể nhúc nhích, miệng mắng oang oang : - Họ Thẩm kia, ta tưởng ngươi là một anh hùng hiệp nghĩa, không ngờ ngươi là loài mặt người dạ thú, không bằng cả súc sinh.
Hùng Miêu Nhi phẫn nộ quát: - Ngươi mới là súc sinh! Thẩm Lãng cứu mạng, ngươi lại lấy oán trả ân, âm thầm hạ thủ. Ngươi… ngươi còn coi mình là người sao?
Tiền Công Thái hét lớn: - Không chỉ Thẩm Lãng là súc sinh, mà ngươi cũng là súc sinh! Các ngươi giết ta đi. Dù sao ta cũng không muốn sống nữa. Ta không sợ bị các ngươi giết người diệt khẩu.
Hùng Miêu Nhi giận dữ: - Ngươi điên rồi, nói hươu nói vượn.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Tiền Công Thái, vì sao chúng ta phải ‘giết người diệt khẩu’?
Tiền Công Thái rít lên: - Cái Bang coi ngươi là bạn, vậy mà ngươi đang tâm bỏ độc trong rượu. Chẳng những hại chết bao nhiêu bằng hữu giang hồ, còn ra tay cướp sạch không chừa một thứ gì.
Hùng Miêu Nhi tức giận mặt mũi đỏ bừng, hét lớn: - Vớ vẩn, toàn những lời tầm phào vô lý! Chúng ta hạ độc lúc nào, cướp sạch của ai bao giờ?
Tiền Công Thái quát: - Ngươi cùng Thẩm Lãng nghênh ngang ra tay. Chính mắt ta thấy.
Hùng Miêu Nhi giận đến nói không ra lời, định tát vào mặt hắn.
Thẩm Lãng giữ tay anh lại.
Thẩm Lãng vẫn bình tĩnh, vẻ mặt ôn hòa hỏi khẽ: - Sao ngươi không nghĩ kỹ chút? Nếu thật là chúng ta đã hạ độc, sao lại dẫn xác về đây.
Tiền Công Thái cười lạnh: - Các ngươi về đây vì muốn xem mọi người đã chết hẳn chưa, ngại còn người sống sót. Nếu họ đem thủ đoạn độc ác của các ngươi công bố cho thiên hạ, thì hai ngươi đâu còn chỗ đứng trên giang hồ.
Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi nhìn nhau kinh hoàng. Thủ đoạn này của Vương Lân Hoa thật quá nham hiểm. Hắn đã cải trang bộ hạ thành Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi làm chuyện tàn ác, để võ lâm giang hồ oán hận hai người.
Bây giờ mà họ có trăm miệng cũng không thể biện bạch. Nếu một người đã tận mắt chứng kiến một sự việc, thì nhất định tin tưởng vào mắt mình, không gì thay đổi được. Họ có thể giết Tiền Công Thái, nhưng làm vậy chỉ có hại chứ chẳng ích gì. Huống chi, cả hai không phải là hạng người có thể ra tay tàn độc.
Họ nhìn nhau chẳng biết làm sao.
Tiền Công Thái: - Ta đã nói xong rồi, các ngươi cứ giết ta đi.
Hùng Miêu Nhi hậm hực: - Ngươi ngu quá, ta cũng muốn giết ngươi cho bõ ghét.
Tiền Công Thái cười sằng sặc: - Sao chưa ra tay?
Hùng Miêu Nhi: - Ta… ta…
Dậm mạnh chân xuống đất, hét lớn: - Ác tặc Vương Lân Hoa, ngươi hại ta thật thảm!
Thẩm Lãng thở dài: - Vương Lân Hoa, ngươi quả nhiên lợi hại!
Hùng Miêu Nhi: - Thẩm Lãng, chẳng lẽ anh cũng bó tay?
Thẩm Lãng cười khổ: - Chuyện đã như vậy, chỉ sợ thần tiên cũng…
Chợt có tiếng vó ngựa như đang phi nước đại về hướng này. Trong thoáng chốc, ba kị mã đã đến ngoài rạp trúc. Ba tên nam tử áo đen nhảy xuống, tay cầm ba ấm đồng lớn.
Hùng Miêu Nhi quát: - Các ngươi là ai?
Ba tên nhìn Thẩm Lãng, liếc Hùng Miêu Nhi, mặt không đổi sắc.
Tên đi đầu mỉm cười: - Công tử nhà ta biết ở đây có người ngộ độc, nên bảo chúng ta mang thuốc giải tới.
Hùng Miêu Nhi la lớn: - Công tử nhà ngươi là Vương Lân Hoa?
Tên ấy thản nhiên: - Đúng vậy!
Hùng Miêu Nhi quát: - Đồ ác tặc, còn dám đến đây!
Anh gầm lên phóng người tới. Thẩm Lãng nhanh tay giữ anh lại.
Hùng Miêu Nhi tức mình hét lớn: - Còn cản tôi?
Thẩm Lãng thở dài: - Anh không thể động thủ.
Hùng Miêu Nhi đưa mắt nhìn đám người trúng độc nằm la liệt dưới đất. Nếu anh động thủ, ai cứu họ? Anh chỉ có nghiến răng ráng nhịn.
Thẩm Lãng nhìn tên kia, gằn từng tiếng: - Sao công tử nhà ngươi biết có người ngộ độc ở đây?
Hùng Miêu Nhi: - Đúng rồi, làm sao Vương Lân Hoa biết được? Trừ phi chính hắn hạ độc.
Tên kia nhếch mép: - Công tử nhà ta lo có vài ác đồ mặt người dạ thú âm thầm hạ độc, nên lệnh cho huynh đệ chúng ta đến đây xem xét tình hình.
Hùng Miêu Nhi giận dữ hét: - Tào lao! Ngươi… ngươi… ngươi…
Tên kia lại nói: - Cứu người hơn cứu hỏa, không thể chậm một khắc. Hai ngươi cứ cố ý trì hoãn, nhẫn tâm trơ mắt nhìn bao hào kiệt cùng chết sao?
Tiền Thái Công kêu thảm: - Thẩm Lãng, Hùng Miêu Nhi, ta van các ngươi hãy tha cho những người này. Họ đều có gia đình, vợ con. Ngươi… chẳng lẽ hai ngươi không có cha mẹ sinh thành?
Hùng Miêu Nhi đã muốn nổi điên.
Những người này khi tỉnh lại, sẽ hận anh cùng Thẩm Lãng thấu xương. Anh lại không cách nào giải thích.
Anh hiểu rõ âm mưu thâm độc của Vương Lân Hoa, muốn mượn miệng của những người này bôi xấu anh cùng Thẩm Lãng. Tuy vậy, anh vẫn không thể ngăn ba tên này giao thuốc cứu người.
Thẩm Lãng lên tiếng: - Được rồi, các ngươi mau ra tay cứu người đi.
Hùng Miêu Nhi: - Còn chúng ta?
Thẩm Lãng chán nản: - Chúng ta… chúng ta… đi thôi!
Hùng Miêu Nhi: - ‘Đi?’
Thẩm Lãng cười thảm: - Nếu chúng ta không đi ngay, khi họ tỉnh lại sẽ phiền toái thêm. Đến lúc đó, chỉ sợ… chỉ sợ sẽ không đi được.
Ba tên áo đen mỉm cười đắc ý, đút thuốc giải từ ấm đồng cho từng người.
Thẩm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi ảm đạm lê chân ra khỏi nhà rạp trúc.
Tiếng mắng chửi của Tiền Công Thái còn văng vẳng sau lưng.
Hùng Miêu Nhi rầu rĩ: - Bây giờ anh với tôi ra đi, nước sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch được tiếng xấu này. Anh… anh… anh cản tôi làm gì? Tôi thà chết, cũng…
Thẩm Lãng thở dài ngắt lời: - Tuy hai ta chết không đáng tiếc, nhưng anh có thể để hắn vui mừng khi chúng ta chết sao? Tôi thà bị mang tiếng xấu suốt đời không thể rửa, bị người trong thiên hạ nghi ngờ, thù hận, chửi mắng… chỉ cầu sao bao sinh mạng của anh hùng hào kiệt trong võ lâm được cứu.
Hùng Miêu Nhi nghiến răng ken két: - Vương Lân Hoa! Khá lắm, thằng quỷ Vương Lân Hoa. Hắn biết Cái Bang không dễ bị hắn thu phục, nên nghĩ ra quỷ kế độc hại này. Hắn đầu độc, cướp sạch, rồi cứu họ… gieo vào lòng họ mối thù với hai ta. Vô luận là ai, chỉ cần có chỗ để hắn lợi dụng, hắn sẽ không từ bỏ.
Thẩm Lãng chậm rãi: - Nếu bàn về lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm, tên này thật xứng danh thiên hạ vô song. Khoái Lạc Vương chưa chắc đã hơn.
Chàng chợt mỉm cười.
Hùng Miêu Nhi dậm chân: - Anh còn cười được sao! Chúng ta bị hắn đánh phủ đầu cú này, coi như bị thua đến trắng tay. Anh… anh còn có thể cười?
Thẩm Lãng: - Coi như ta thua hắn ván này, nhưng hắn thua chúng ta ván tới, lại là ván chí tử.
Hùng Miêu Nhi ngạc nhiên: - Hả! Nói… nói nghe mau?
Thẩm Lãng: - Hắn không nên để cho chúng ta bắt được cái đuôi của hắn…
Hùng Miêu Nhi không nhịn được ngắt lời: - Cái đuôi gì? Cái đuôi nào?
Thẩm Lãng: - Chiếc xe ngựa kia chính là một cái đuôi của hắn. Chúng ta bắt được cái đuôi ấy là có thể tìm ra hắn, lấy mạng hắn. Cho dù hắn thắng chúng ta ngàn ván cũng không bằng thua một keo này.
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: - Thẩm Lãng, anh quả nhiên là ‘đánh không phục, đá không ngã!’ Mau… chúng ta mau đi tìm Phạm Phần Dương để bắt cái đuôi kia.
Thẩm Lãng cười khẽ: - Bây giờ chúng ta không cần vội bắt cái đuôi kia.
Hùng Miêu Nhi lại không khỏi ngạc nhiên: - Tại sao?
Thẩm Lãng: - Vì Vương Lân Hoa còn cái đuôi khác ở đây.
Hùng Miêu Nhi nhìn quanh quất: - Ở đâu? Nơi nào?
Thẩm Lãng: - Theo tôi!
Chàng lướt mình tránh luồng sáng từ rạp trúc, vòng đến chỗ ba con ngựa.
Hùng Miêu Nhi hỏi khẽ: - Anh định theo đuôi ba tên kia?
Thẩm Lãng: - Ba tên này còn ở đây lâu. Nếu chờ chúng, thì đi tìm Phạm Phần Dương còn nhanh hơn. Huống chi, chúng đã thấy hai ta, nhất định sẽ đề phòng, chưa chắc trở về liền.
Hùng Miêu Nhi: - Tôi cũng đang nghĩ như vậy! Thế thì… cái đuôi…
Thẩm Lãng ngắt lời: - Ở ngay đây!
Búng tay bắn ra hai viên đá nhỏ. Viên thứ nhất làm đứt dây cột một con ngựa. Viên thứ hai trúng ngay cổ con ngựa ấy.
Mắt của chàng như hai ngọn đèn, trong bóng tối mà bắn không trật đi đâu.
Con ngựa bị hòn đá bắn trúng, vươn cổ hí dài, rồi phóng mình đi.
Từ trong rạp trúc, một tên áo đen nổi giận hét to: - Súc sinh! Đồ súc sinh đáng chết…
Chúng không biết là chính Thẩm Lãng ra tay, tuy la hò, nhưng đang bận rộn cứu người, nên chẳng đuổi theo.
Thẩm Lãng trầm giọng: - Con ngựa này chính là cái đuôi của Vương Lân Hoa! Chúng ta mau đuổi theo.
Hùng Miêu Nhi còn đang kinh ngạc, thì Thẩm Lãng đã lướt nhanh như làn khói. Anh nhanh chân phóng theo.
Khi đuổi kịp Thẩm Lãng, anh đã hiểu: - Không sai! ‘Ngựa quen đường cũ’, con ngựa này nhất định sẽ chạy về tàu. Chúng ta đến tàu ngựa là có thể nắm đầu thằng tiểu quỷ Vương Lân Hoa.
Thẩm Lãng tủm tỉm: - Truy ngựa dễ hơn theo người nhiều.
Hùng Miêu Nhi không nhịn được cười hăng hắc: - Thẩm Lãng, thật là bản lãnh!
Ngựa phóng nhanh, Thẩm Lãng và Hùng Miêu Nhi cũng nhanh không kém.
Hùng Miêu Nhi vẫn phanh ngực áo, gió rét từ phía trước lùa tới chẳng khác gì dao cắt vào da thịt, nhưng lồng ngực anh như thép đã tôi. Nghĩ đến cảnh tóm cổ Vương Lân Hoa, anh bất giác rạo rực niềm sướng vui khôn tả. Bao nhiêu ảm đạm cay đắng vừa rồi như đã được luồng gió kia thổi đi tận phương nào. Giờ đây chỉ còn cái hoạt bát, hào sảng, khẳng khái, nhiệt tình của tuổi trẻ.
Dáng ngựa phóng như rồng bay trong gió. Bờm ngựa phất phơ tựa áng mây trôi.
Hùng Miêu Nhi chợt chu miệng huýt sáo, lộn ngược ba vòng, rồi nhún nhảy trên đường đất.
Thẩm Lãng cảm khái cười dài: - Chỉ mong con trai ta được giống như Hùng Miêu Nhi vậy!
Chẳng mấy chốc, trước mặt thấp thoáng một vườn lê.
Lê Trung Nguyên chịu sương chịu lạnh, vừa ngọt vừa mọng như dưa Nam Hải.
Bên cạnh vườn lê có vài căn nhà nhỏ, đèn vẫn sáng. Đây chính là nhà của những kẻ giữ vườn.
Con ngựa ấy chạy thẳng vào vườn lê.
Hùng Miêu Nhi cau mày: - Chẳng lẽ là nơi này?
Thẩm Lãng: - Nhất định không sai!
Ngựa kia dừng lại dưới gốc lê trước căn nhà ở mép vườn. Ngựa dậm chân vươn cổ hí dài.
Từ trong nhà có hai người bước ra. Thân pháp cả hai nhanh nhẹn mạnh mẽ. Chúng quyết không phải là những nông dân bình thường.
Hai tên này thấy chỉ có một con ngựa trở lại, tỏ vẻ ngạc nhiên, thấp giọng trao đổi mấy câu.
Một tên trở vào trong, một tên dẫn ngựa đi vòng ra sau vườn.
Hùng Miêu Nhi: - Không sai, quả nhiên là nơi này.
Thẩm Lãng: - Chờ tên dẫn ngựa trở lại, chúng ta vọt vào liền.
Hùng Miêu Nhi trợn mắt nhìn Thẩm Lãng: - ‘Vọt vào liền’? Không dòm trước ngó sau?
Thẩm Lãng mỉm cười: - Anh thấy tôi thường ngày hành sự cẩn thận, chắc giờ đang thắc mắc… ‘Thẩm Lãng hoá thành Hùng Miêu Nhi từ lúc nào?’ Đúng không?
Hùng Miêu Nhi bật cười: - Đúng! Tôi cũng đang thắc mắc.
Thẩm Lãng: - Đối phó với Vương Lân Hoa, cẩn thận chỉ vô ích. Tốt nhất là hành động bất ngờ, tấn công nhanh chóng, khiến hắn không kịp trở tay.
Hùng Miêu Nhi cười vuốt: - Làm như vậy là hợp với tôi nhất!
Tên dẫn ngựa trở lại, gõ cửa. Cửa mở, ánh đèn hắt ra, hắn định lách mình vào.
Thẩm Lãng cùng Hùng Miêu Nhi phóng đến. Thẩm Lãng nhanh tay điểm huyệt Ngọc Chẩm của tên ấy. Hắn chẳng kịp kêu, ngã lăn xuống đất.
Hùng Miêu Nhi đá tung cửa, thẳng tay đấm vào giữa mặt tên đang mở cửa. Hắn giật mình kinh hãi, vội đưa tay lên đỡ. Hùng Miêu Nhi nhanh như chớp chặt xuống hai tay ấy. Tên ấy há mồm chưa ra tiếng đã ngã lăn.
Trong phòng có năm tên đang uống rượu. Chúng hoảng hồn hét lớn, cùng đứng phắt lên.
Một tên cầm chiếc ghế, một tên rút đao, một tên giở ngược cái bàn, một tên chạy vào góc nhà lấy trường thương, một tên khác nắm chặt hai tay lao thẳng tới.
Hùng Miêu Nhi tay phải nắm lấy cổ tay của tên đang nhào đến, tay trái nắm gáy, dùng lực đưa nắm đấm của hắn vào chính miệng hắn. Chẳng kịp ho he, hắn ngã xuống, cất mình lên không nổi.
Tên đang định lật bàn, chợt thấy có bóng người bay tới. Đầu cụng vào nhau, cả hai ngã sõng soài.
Một tên rút đao chưa ra khỏi vỏ, đã bị tê cứng cổ tay cùng đầu vai, cổ họng nghẹn lại, ánh mắt tối sầm, ngửa mặt lên trần, ngã nhào ra đất. Hắn chẳng kịp nhìn dáng người xuất thủ, chết đi làm kiếp quỷ hồ đồ.
Chính Thẩm Lãng đã ra tay điểm vào ba yếu huyệt của tên rút đao, tung chân đá tên đang cầm ghế bay thẳng vào mặt tên lật bàn.
Tên chạy vào góc nhà lấy trường thương chưa biết chuyện xảy ra sau lưng hắn, vừa quay đầu lại thì thấy mặt mèo đang nhăn nhở nhìn hắn cười híp mắt. Còn đang kinh hãi, hắn đã hứng trọn ba đấm liên tiếp thẳng vào ngực. Mặt mèo kia vẫn đang cười hì hì, hai tay của hắn thì thiếu điều muốn gãy. Hắn nghiến răng liều mạng tung ra một cước, rồi trước mắt đột nhiên tối sầm. Cước này đá đến đâu hay trúng ai, hắn vĩnh viễn sẽ không biết được.
Chỉ trong thoáng chốc, bảy tên bị hạ, không một tiếng la.
Hùng Miêu Nhi cười to: - Sướng thật! Sướng thật!
Thẩm Lãng lướt vào gian phòng trong.
Hùng Miêu theo sát sau lưng, chỉ thấy một tên nằm chèo queo gần lò sưởi, một chân bên trong, một chân bên ngoài.
Thẩm Lãng xông vào gian thứ ba.
Hùng Miêu Nhi cũng vọt theo, lại thấy bên cửa một tên ngồi ngoẹo cổ, trong tay còn nắm chặt chuôi đao. Lưỡi đao đã gãy thành ba đoạn.
Thẩm Lãng vọt vào gian bếp.
Hùng Miêu Nhi nói khẽ: - Thẩm Lãng, nhường tôi một đứa!
Bỗng thấy bóng người từ gian bếp chạy ra, Hùng Miêu Nhi đánh ngay ra một quyền. Người này nhảy lên rồi chẳng thấy dáng đâu.
Hùng Miêu Nhi đang hoảng vía thì nghe tiếng cười: - Mèo thật hăng máu, muốn đập cả tôi?
Anh xoay người lại thì thấy Thẩm Lãng đang mỉm cười
Anh cũng cười nói: - Đang hết hồn, tưởng đâu môn hạ của Vương Lân Hoa mà thân pháp nhanh như vậy. Té ra là anh.
Thẩm Lãng: - Trong bếp không có ai cả!
Hùng Miêu Nhi thất thanh: -Vậy Vương Lân Hoa đâu?
Thẩm Lãng: - Chỗ này quyết phải có mật thất, Vương Lân Hoa tất đang trốn trong ấy, chúng ta mau tìm.
Hùng Miêu Nhi: - Cẩn thận, đừng để hắn chạy mất.
Thẩm Lãng đưa mắt quan sát chung quanh. Chạy vào gian phòng thứ hai, cũng cẩn thận nhìn tới nhìn lui tứ phía. Thân hình chuyển động không ngừng, chỉ trong chốc lát đã đứng giữa gian phòng thứ nhất.
Hùng Miêu Nhi theo sát sau lưng, không ngừng hỏi: - Có không, thấy không…
Thẩm Lãng dừng lại lắc đầu: - Không thấy!
Hùng Miêu Nhi lo lắng: - Vậy là sao? Bây giờ phải làm sao? Chẳng lẽ hắn không ở nơi này?
Thẩm Lãng cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên bước nhanh vào gian bếp.
Hùng Miêu Nhi theo sát.
Thẩm Lãng đứng trước bếp lò, ngưng chú nhìn, bỗng mỉm cười: - Ở chỗ này!
Hùng Miêu Nhi gãi đầu: - Chỗ nào?
Anh bất chợt tự nghĩ ra, cũng không khỏi mừng rỡ: - Không sai, nhất định ở chỗ này.
Lò bếp được xây theo kiểu nấu nướng rất thông dụng ở nông thôn phương Bắc. Trên lò có hai nồi gang lớn, một thì đen thui bám đầy muội than, một lại hết sức sạch sẽ.
Thẩm Lãng nhấc cái nồi sạch sẽ lên. Một miệng hầm lộ ra.
Hùng Miêu Nhi vừa mừng vừa sợ: - Thằng quỷ này làm mấy chỗ bí ẩn ghê thật.
Anh nghĩ đến Vương Lân Hoa đang ở dưới đó, nhiệt huyết dâng trào. Tuy nhiên, đối mặt với một ác ma như hắn, anh cũng có chút lo lắng đề phòng.
Anh chưa dứt lời đã thấy Thẩm Lãng nhảy tọt xuống dưới.
Hùng Miêu Nhi vốn nghĩ Thẩm Lãng làm việc rất cẩn thận, quá cẩn thận. Bây giờ đã biết, lá gan của Thẩm Lãng không phải nhỏ.
Anh cũng nhảy xuống theo, không khỏi thở dài: - Thẩm Lãng, hôm nay mới biết anh cũng là dân liều mạng.
Cả hai đang đứng giữa mật thất.
Nơi này trang trí thanh nhã như buồng khuê của một tiểu thơ đài các. Sau bức cẩm trướng là chiếc giường nệm lớn.
Nhưng Vương Lân Hoa đâu? Ngay cả cái bóng của hắn cũng không thấy!
Trên giường, chăn gấp gối xếp ngay ngắn như đã nhiều ngày không ai đụng tới.
Hùng Miêu Nhi cùng Thẩm Lãng đứng trước giường nhìn nhau, vừa khó chịu vừa thất vọng.
Mặt Thẩm Lãng xám như tro tàn, ngửa đầu than: - Sai lầm, sai lầm rồi! Chẳng thể tin được ở địa phương bé xíu này, mà Vương Lân Hoa không chỉ có một sào huyệt bí mật.
Hùng Miêu Nhi chưa từng thấy Thẩm Lãng nản lòng như vậy.
Tuy bản thân cũng rất khó chịu và thất vọng, anh vẫn đưa tay vỗ vai Thẩm Lãng, cười an ủi: - Sai một bước cũng không sao mà. Dù sao thì Vương Lân Hoa cũng không thoát khỏi tay anh đâu.
Thẩm Lãng chán nản: - Hôm nay đi lầm một bước để hắn trốn, chỉ sợ sau này…
Dậm chân thở dài, rồi cúi đầu im miệng.
Hùng Miêu Nhi cũng không biết làm sao để an ủi chàng.
Anh đi vòng quanh mật thất, nhìn gian phòng trang nhã thoang thoảng hương thơm, hậm hực: - Thằng quỷ Vương Lân Hoa thật đáng hận, chẳng những là ác ma mà còn là một sắc ma. Bất kỳ đi đến đâu, cũng không quên an bài một cái giường… giường… giường… giường…
Anh càng nghĩ càng hận, lớn tiếng: - Ta phải phá cái giường này cho bõ ghét.
Bước tới trước giường, đưa tay định kéo bức cẩm trướng.
Tay anh vừa đụng vào màn, thì đột nhiên có một tràng cười khúc khích vang lên từ dưới gầm giường. Nơi đó có một vết nứt, tiếng cười từ đó truyền ra.
Anh lật tức ngừng tay, vểnh tai lên nghe ngóng.
Thẩm Lãng hớn hở, cũng ngưng trọng lắng nghe.
Thanh âm kia đã đến sát gần.
Hùng Miêu Nhi rù rì: - Chẳng lẽ là nó!
Thẩm Lãng: - Cũng nghĩ như vậy… chỉ mong là vậy…
Thình lình chiếc giường di động.
Hùng Miêu Nhi: - Nhưng là…
Thẩm Lãng vội bịt miệng anh lại.
Một tiếng động khẽ, chiếc giường hơi rung, hai bóng người chui ra từ dưới gầm.