Trong cơn mưa hiu quạnh, trên đường không có một bóng người, cả trấn nhỏ đầy vẻ lạnh lẽo đìu hiu.
Triệu Hồng Lân khiêng Triệu Tĩnh ra khỏi Hạ phủ, sau đó lập tức chuyển thành ôm vào lòng, dùng sức mà ôm thật chặt, giống như đang xác nhận sự tồn tại của hắn. Nghĩ đến mới rồi mà y không kịp thời ra tay, hậu quả đã không thể tưởng tượng nổi. Y biết bây giờ Tĩnh Nhi không sao, đang bình yên mà được y ôm vào ngực, nhưng y vẫn không cách nào hết kinh hãi được…
Triệu Tĩnh hiếm lắm mới ngoan ngoãn để y ôm, bởi hắn biết chỉ có như thế thì người trước mắt mới tỉnh táo lại. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt y đang nhìn mình, một đôi mắt đẹp đầy nhu tình cùng bất an làm Triệu Tĩnh rung động, quay mặt mờ mịt nhìn phía trước, mặc kệ nước mưa bị gió thổi rơi vào mặt, vào mắt, rồi sau đó hóa thành dòng nước tràn xuống từ hốc mắt.
“Tĩnh Nhi, ngươi lạnh?” Cảm thấy người trong lòng đang run rẩy, Triệu Hồng Lân lại càng lo lắng, bước chân cũng nhanh hơn: “Chúng ta tới khách *** phía trước nghỉ một chút, chờ mưa tạnh rồi đi sau.”
“Cửu hoàng thúc, ta không sao, có thể tự đi được, ngươi buông ta ra đi.” Triệu Tĩnh nhẹ nhàng giãy giụa, chỉ là hai tròng mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt y.
Triệu Hồng Lân buông hắn xuống, kéo hắn bước vào khách ***.
Mặc dù nơi này cách Hạ phủ không xa, nhưng Triệu Hồng Lân cũng chẳng thèm để ý. Thứ nhất, người của Hạ phủ không đuổi theo, thứ hai, do lo lắng cho Triệu Tĩnh, nên gần ba tháng nay, y vẫn ở trong khách ***. Bước vào trong, Triệu Hồng Lân phân phó cho tiểu nhị chuẩn bị nước nóng, sau đó cùng Triệu Tĩnh bước vào căn phòng có chữ “Thiên” ở lầu hai.
Sau khi tiểu nhị mang dục thùng đang bốc khói nghi ngút vào rồi đi ra, Triệu Hồng Lân liền bảo Triệu Tĩnh mau tắm cho ấm người, nhưng Triệu Tĩnh bất động, giọt nước chảy xuôi trên mặt hắn, sắc môi cũng dần dần trắng bệch. Tiến lên cầm tay hắn, chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo mang theo chút run run, Triệu Hồng Lân càng sốt ruột, không nói hai lời đã cởi quần áo hắn ra…
Triệu Tĩnh lấy lại tinh thần, thấy quần áo trên người đã bị cởi ra gần hết, không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Cửu hoàng thúc, ngươi làm gì?”
Triệu Hồng Lân cũng không trả lời, chỉ ôm hắn đặt vào trong làn nước ấm áp, sau đó dùng một tay đưa chân khí vào cơ thể hắn.
Cảm thấy sau lưng có luồng khí lưu ấm áp chậm rãi tiến vào cơ thể, Triệu Tĩnh nhắm mặt lại, cả người buông lỏng. Chân khí chậm rãi lưu chuyển một vòng, cảm giác rét lạnh đã biến mất, mà cơn quặn đau trong ngực cũng đã được dẹp loạn… Đột nhiên, trước ngực hắn xuất hiện thêm đôi tay, ôm hắn thật chặt, làm hắn cơ hồ không thở nổi: “Cửu hoàng thúc…”
“Tĩnh Nhi…” Thở dài một tiếng, Triệu Hồng Lân có chút buông lỏng, nhưng vẫn ôm hắn, vùi đầu vào cổ hắn, cảm thụ mạch đập có chút rối loạn của hắn, trong lòng y dâng lên một tia ấm áp. May quá, Tĩnh Nhi vẫn ở bên mình!
“Cửu hoàng thúc, ta không sao, ngươi buông ta ra, ta muốn mặc quần áo.”
Thanh âm lãnh đạm bình tĩnh làm Triệu Hồng Lân tỉnh táo lại, chậm rãi buông tay ra, mày có chút nhíu: “Mới rồi đi vội vàng quá quên chưa cầm theo hành lý của ngươi, cả tiền công nữa, để ta đi lấy…”
“Không…” Dưới tình thế cấp bách, Triệu Tĩnh kéo tay y, nói: “Không cần, lấy bộ quần áo lớn nhất của ngươi cho ta mặc tạm đi.” Nếu để y đến Hạ phủ, chỉ sợ Hạ phủ sẽ ngập tràn máu tanh mất. Hắn không thể đền bù chuyện đã qua, cũng không vì những chuyện đó mà cảm thấy hối hận, nhưng ít ra bây giờ hắn không muốn tạo nghiệt nữa. Thời gian đã qua, bất cứ chuyện gì cũng không thể trở lại như trước, mà hắn cũng không muốn trở lại như trước đó.
Triệu Hồng Lân nhìn hắn, bàn tay mang theo chút lạnh lẽo vẫn cầm lấy tay y, ánh mắt kiên định không cho phép người khác phản đối. Y cười cười, không biết là bất đắc dĩ hay là do bi thương, bởi y biết nguyên nhân Triệu Tĩnh ngăn cản y, tuyệt không phải là vì lo lắng cho sự an nguy của y, mà là lo lắng y sẽ hạ sát người của Hạ phủ…
Từ trong bao quần áo lấy bộ lớn nhất ra, xoay người lại, y vẫn thấy Triệu Tĩnh ngồi trong dục thùng đang nhìn y, bối rối nói: “Cửu hoàng thúc, ngươi có thể tránh đi một lúc được không?” Mới rồi thất thần mới làm cho y cởi sạch quần áo của hắn, còn bây giờ, hắn thật không có biện pháp ở trước mặt y mà xích lõa bước ra.
Triệu Hồng Lân lặng đi một chút, con ngươi lóe lên tia đau đớn, y xoay người đưa lưng về phía hắn, chỉ nghe thấy tiếng nước vang lên, y liền xoay người lại nhìn, thấy hắn đang cúi đầu lau người, căn bản chưa từng đề phòng việc y sẽ quay lại, xem ra hắn vẫn rất tín nhiệm y. Tinh tế nhìn hắn, thân hình vẫn cao lớn như xưa, chỉ là gầy gò đến lộ cả xương, khóe mắt vẫn tràn ngập u buồn. Tâm tình khó tả nẩy lên, Triệu Hồng Lân rất muốn ôm hắn vào ngực, nhưng lại chỉ có thể hóa thành thở dài buồn bã: “Kỳ thật, trên người ngươi có chỗ nào ta chưa xem đâu…” Nhưng trước kia, y vẫn không hề chú ý tới hắn gầy gò, mà chỉ ở trên người hắn mà phát tiết. Hôm nay mới bắt đầu đau lòng vì hắn, có phải đã quá muộn hay không?
Nghe thấy giọng nói của y, Triệu Tĩnh ngẩng đầu, đã thấy y đang dùng ánh mắt cực nóng nhìn mình chằm chằm, tựa hồ như đây mới là lần đầu thay áo trước mặt y, bỗng tay chân hắn luống cuống, vội vàng cầm quần áo che lại, tỉnh táo nói: “Cửu hoàng thúc, quần áo của ngươi cũng ướt sũng rồi, để ta gọi tiểu nhị mang nước nóng tới.”
“Không cần.” Triệu Hồng Lân trực tiếp nhảy vào dục thùng Triệu Tĩnh vừa tắm xong, ngay cả quần áo cũng không cởi, làm nước bắn tung tóe ra xung quanh.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, hai người im lặng một lúc lâu, Triệu Hồng Lân mới bình tĩnh mà mở miệng: “Ngươi tiếp theo muốn đi đâu, hay là vẫn đi Đại Lý?”
Đứng đó không xa nhìn bóng lưng y hồi lâu, Triệu Tĩnh chậm rãi đến gần, hít sâu một hơi, nói: “Cửu hoàng thúc, hay là ngươi cởi áo ra đi, như vậy thì làm sao mà tắm?” Y thật sự không cần băn khoăn lo lắng cho hắn, huống chi bọn họ đã sớm không có gì cần giấu diếm rồi, vừa nãy chẳng qua hắn là bị tình cảm trong mắt y làm rung động nên mới nhất thời phản ứng thế thôi.
Vươn tay cởi vạt áo y ra, bỗng một đôi tay trắng nõn thon dài gắt gao nắm chặt lấy tay Triệu Tĩnh, dùng sức mà kéo hắn xuống, bốn mắt giao nhau.
“Ngươi là đang dụ dỗ ta?” Thanh âm áp lực mang theo khát vọng vang lên, bởi vì hiểu rõ Triệu Tĩnh không có ý này, cho nên lại càng làm y tức giận.
Triệu Tĩnh biến sắc rút mạnh tay về, dưới ánh mắt của y mà trốn tránh đi tới bên cửa sổ, nhìn vào khung cảnh mông lung bên ngoài, hai người im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhàn nhạt. Lát sau, Triệu Hồng Lân cởi sạch quần áo ra, thoải mái tắm rửa. Sau khi lau khô thân thể, y nhờ Triệu Tĩnh lấy giúp một bộ quần áo sạch sẽ. Triệu Tĩnh vốn tưởng rằng y vẫn mặc quần áo, nào ngờ vừa quay đầu lại, xuân quang đã thu hết vào mắt, nhất là cự vật dưới hạ phúc đang dựng thẳng càng làm trống ngực hắn tăng tốc, vội vàng quay đi, cầm bộ quần áo ném về phía y.
Túm lấy quần áo suýt bị Triệu Tĩnh ném rớt, Triệu Hồng Lân cười khổ, chính y cũng bắt đầu cảm thấy bản thân như một cầm thú, chỉ mới nghe thấy tiếng hít thở của hắn cũng có thể làm y hưng phấn. Sau khi mặc quần áo xong, Triệu Hồng Lân thản nhiên nói: “Ngân lượng còn lại của ngươi không đủ để tới Đại Lý, chờ ngươi kiếm được tiền cũng không biết là năm tháng nào mới đủ, hay là trước cứ dùng của ta đi.”
Trầm mặc một hồi lâu, Triệu Tĩnh lắc đầu: “Đại Lý to như thế sẽ không thể chạy mất, có thể xem sau cũng được, nhưng đại hội võ lâm lại khó gặp, bản thân ta cũng muốn xem một chút.”
Lúc này đổi thành Triệu Hồng Lân trầm mặc, sau đó y tới bên hắn mà ôm chặt khiến Triệu Tĩnh cơ hồ không thể thở nổi: “Tĩnh Nhi… Tĩnh Nhi…”
Y hiểu rõ vì sao Triệu Tĩnh làm thế, bởi vì y vốn là một người vô cùng ích kỷ. Vô luận thế nào y cũng sẽ đi theo hắn, mặc kệ là Đại Lý hay là Bắc Cực, y cũng sẽ bỏ hết thảy mà theo hắn. Nhưng y cũng là phụ thân của Ngọc Như Hồng, cho nên hắn mới thay đổi kế hoạch… Y làm tổn thương hắn như thế, nhưng hắn vẫn im lặng mà chăm sóc y, còn để tâm đến cảm thụ của y, làm cho người ta cảm thấy đau lòng, làm y cảm thấy ngày xưa mình ngu xuẩn đến cỡ nào…
Sững sờ trong chốc lát, Triệu Tĩnh giơ tay định vỗ lưng y, nhưng lại chậm chạp không đụng vào, một lúc lâu sau lại buông xuống. Trên mặt hiện lên một tia mê man, rốt cuộc hắn nên làm gì đây? Ở chung như vậy đã làm hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, còn hơn trước kia cứ mù quáng cố chấp cùng khổ tâm truy đuổi, bây giờ hắn lại càng mệt hơn.
Bắc sơn bạch vân lý,
Ẩn giả tự di duyệt.
Tương vọng thí đăng cao,
Tâm tùy nhạn phi diệt.
Sầu nhân bạc mộ khởi,
Hứng thị thanh thu phát,
Thời kiến quy thôn nhân.
Sa hành độ đầu yết.
Thiên biên thụ nhược tề,
Giang bạn châu như nguyệt,
Hà đương tái tửu lai,
Cộng túy trùng dương tiết.
(Trong “Thu đăng lan sơn ký Trương Ngũ”)
Núi cao mây trắng giăng đầy
Người u cư sống tháng ngày ung dung
Lên non nhìn xuống mịt mùng
Gửi lòng theo cánh nhạn trùng bay xa
Sầu nghiêng nghiêng bóng chiều tà
Trời thu biếc ngọc chan hòa ý thơ
Ai về thôn xóm thẫn thờ
Dừng chân biển cát, ngồi chờ bến sông
Hàng cây xanh đứng đợi mong
Sông quê in bóng nguyệt ***g soi gương
Rượu đây vui với bạn đường
Nâng ly thưởng hội trùng dương quên đời.
(Người dịch: Hải Hà)
Tết Trùng Dương (ngày 9 tháng 9 âm lịch), mặt trời tỏa ánh nắng rực rỡ khắp nơi, càng làm cảnh sắc mùa thu thêm tươi đẹp, xa xa, ngọn núi trùng trùng điệp điệp khoác trên mình lớp áo lá màu đỏ. Trên con sông rộng lớn, từng đoàn thuyền nhẹ nhàng dập dình theo sóng, tiếng ca hát vang xa, sao mà vui vẻ xiết bao.
Thế nhưng, lại có không ít người vô tâm thưởng thức cảnh đẹp mùa xuân, mà chỉ vội vàng chạy tới Võ Đang tham gia đại hội võ lâm để nghe ngóng tình hình.
Núi Võ Đang, vốn là nơi đạo sĩ tu hành, gần đây lại vô cùng náo nhiệt. Đặc biệt vào tết Trùng Dương năm đó, dòng người đi lại như thoi đưa. Cái sân rộng rãi mà hàng ngày đệ tử Võ Đang luyện võ nay lại có vẻ vô cùng chật chội.
Bao năm qua, Võ Đang bị Thiếu Lâm đè ép, trên giang hồ, cứ nhắc tới đứng đầu võ lâm, là lại nói tới Thiếu Lâm Tự. Một khi phát sinh đại sự, người giang hồ đầu tiên nghĩ đến không phải là võ lâm minh chủ, mà chính là mấy tên trọc của Thiếu Lâm Tự, điều này làm cho các môn phái khác không cam tâm.
Hôm nay Thiếu Lâm gặp phải hoàn cảnh nan kham này, ai chẳng muốn chạy tới xem, tiện thể còn bỏ đá xuống giếng. Cho dù có ai ngoại lệ thì cũng chỉ là hạt cát giữa sa mạc, chính thức xuất đầu giúp cho một đám người tự cho là thanh cao, luôn ẩn cư, chỉ biết tự lo cho bản thân kia, chỉ có chí hữu lâu năm của mấy lão trọc mà thôi.
Bao nhiêu năm qua, mọi người chờ đợi ngày này đã lâu rồi.
Đại hội chưa bắt đầu, trên sân đã chật kín người, đủ các môn phái, các hạng người. Mà xem mặt bọn họ, có ai mà không vui vẻ ra mặt đây?
Chưởng môn Võ Đang âm thầm cười, chắp tay đứng nhìn đám người đông nghìn nghịt kia.
Trong số hào kiệt, trừ Võ Đang, Hoa Sơn, Hành Sơn, Côn Lôn ra thì năm môn phái còn lại trong cửu đại môn phái chẳng có lấy một người. Mắt thấy sắp đến thời gian khai mạc, mọi người nghị luận không ngớt. Lần này đại hội do Thiếu Lâm Tự khởi xướng, tứ đại môn phái còn lại không đến, nhưng Thiếu Lâm Tự không có bất cứ lý do gì vắng mặt, trừ phi lời đồn đại là thật, nên Thiếu Lâm Tự xấu hổ không còn mặt mũi đối mặt với người trong thiên hạ.
Đang đoán già đoán non, bốn đại môn phái Tung Sơn, Không Động, Thanh Thành, Thái Sơn cùng đoàn người Kim Long bang, Thần Đao môn, Hải Sa bang đã xuất hiện, cùng mọi người hàn huyên sôi nổi. Bảy vị chưởng môn ngồi xuống vị trí khách quý, ánh mắt không hẹn mà đều rơi xuống vị trí đối diện. Một trong hai vị trí đó chính là chuẩn bị cho võ lâm minh chủ, biết rõ y có thể sẽ không đến, nhưng vẫn để vị trí đó để mang tính trào phúng. Vị trí còn lại là của Bắc Đẩu võ lâm, cũng là một nhân vật chính trong đại hội võ lâm lần này, và là môn phái có thể hiệu triệu thiên hạ – Thiếu Lâm Tự.
Lúc này, hai vị trí vẫn trống không, võ lâm minh chủ không xuất hiện thì thôi đi, nhưng ngay cả Thiếu Lâm Tự cũng không có một bóng người. Chúng anh hùng hảo hán mặc dù đối với Thiếu Lâm Tự có chút kính trọng, cũng không tin phật môn Thiếu Lâm lại có loại sự tình này. Song nếu đó chỉ là lời đồn, thì Thiếu Lâm nên ra mặt làm sáng tỏ, như thế mới có thể giữ được danh dự của phật môn!
“Coong coong coong…” Tiếng chuông du dương vang vọng khắp đàn sơn, triệu cáo đại hội võ lâm chính thức bắt đầu.
Tiếng chuông chưa kết thúc đã thấy đoàn người Thiếu Lâm Tự vội vã chạy tới, đứng đầu là chưởng môn Thiếu Lâm Tự – Giới Không phương trượng, theo sát phía sau là tứ đại thủ tọa cùng mấy người mặc cà sa, thật bất ngờ là Giới Viện cũng ở trong nhóm đó, nhìn không chớp mắt xuyên qua đám người, bình tĩnh mà đi tới vị trí mà bọn họ đã chuẩn bị, coi như không thấy người khác đang chỉ chỉ trỏ trỏ. Chỉ là Giới Viện – tiêu điểm của mọi người, toàn thân có chút cứng ngắc, trống ngực vô thức mà đập ngày càng nhanh…
Ngày ấy sau khi chia tay với Ngọc Như Hồng, hắn liền vội vã chạy tới Võ Đang, bởi vì trên đường cứu người mà chậm mất một hôm, hôm nay mới chạy tới chân núi. Mắt thấy Võ Đang không một bóng người, hắn còn sợ mình nhớ nhầm ngày hoặc đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, may mà giữa đường gặp đám người của chưởng môn sư huynh. Mới biết bọn họ vì chờ hắn, nên định ngủ lại ở chùa gần đó, vậy mà mười dặm xung quanh không có lấy một bóng chùa, chỉ có thể ở tạm tại khách ***. Thẳng đến sáng nay vẫn không thấy hắn, đoàn người không thể trì hoãn mà tiếp tục lên đường.
Nhìn thấy Giới Viện, chưởng môn sư huynh chỉ cười với hắn, nói: “Đệ đã đến rồi.”
Còn ba vị sư huynh khác thì quan tâm đến thương thế của hắn, hỏi hắn đả thương đã tốt chưa, còn nói hắn gầy hơn trước, chứ không hề hỏi hắn lời đồn đại kia có đúng không. Giới Viện biết bọn họ tín nhiệm hắn, nhưng sự thật lại không như bọn họ suy nghĩ… Đối mặt với các sư huynh cùng chúng tăng Thiếu Lâm, làm sao hắn có thể mở miệng?
Đoàn người Thiếu Lâm đến thu hút toàn bộ ánh nhìn của mọi người, nhưng đám ngồi bên trái đều dùng ánh mắt hoài nghi mà nhìn, mà đám đối diện với với Tung Sơn, Thanh Thành thì cười tà, nhất là chưởng môn, ánh mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, âm lãnh quỷ quyệt.
Lúc này, làm chủ đại hội võ lâm – Chưởng môn Võ Đang chỉ nói vài lời khách sáo, rồi truyền lại quyền điều khiển cho chưởng môn Thiếu Lâm Tự.
Giới Không phương trượng thong dong đứng dậy, thân hình bay vút lên ngôi vị cao nhất, đôi mắt tràn ngập từ bi như Bồ Tát, nhìn mọi người, mỉm cười nói: “Đại hội võ lâm vốn ba năm mới tổ chức một lần, mà nay mới cách lần trước có nửa năm, quả thật là chuyện bất đắc dĩ. Tin tưởng chư vị đã biết, trên giang hồ thịnh truyền võ lâm minh chủ chính là hoàng thân quốc thích, lại là nhi tử của cừu nhân một số môn phái. Ngoài ra, một số kẻ lợi dụng việc này mà hãm hại Thiếu Lâm Tự, mặc dù Thiếu Lâm Tự ít xen vào hồng trần thế tục, nhưng cũng quyết không để ai vu miệt. Vì võ lâm, cũng vì trăm năm danh dự của Thiếu Lâm, lần này Thiếu Lâm – Võ Đang triệu tập đại hội võ lâm, làm phiền chư vị thí chủ đường xá xa xôi đến tham gia, lão nạp vô cùng cảm kích!”
Thanh âm rất bình thản và nhẹ nhàng, nhưng dù đứng xa nhất, trong hoàn cảnh ồn ào xung quanh, ai cũng đều nghe được rõ ràng, đủ thấy nội lực của chưởng môn Thiếu Lâm cao thâm đến nhường nào. Dừng lại một chút, Giới Không đại sư tiếp tục nói: “Vì thân thế của mình, Ngọc minh chủ mất tư cách giữ chức minh chủ võ lâm, Thiếu Lâm Tự trước sau như một, không có bất cứ ý kiến gì, người kế nhiệm mời mọi người lựa chọn.”
Lời nói vừa dứt, tiếng nghị luận của mọi người đã vang lên không ngừng. Dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn, mọi người chưa được chính tai nghe Ngọc minh chủ thừa nhận, thì sao có thể tin được?
Mắt thấy không ai lên đài, đám người Đao Kiếm minh có chút không ngờ, sắc mặt khẽ biến. Song chỉ chốc lát, trên mặt lại nổi lên ý cười cổ quái. Triệu Trường Khánh liếc mắt, chỉ thấy môn chủ Thần Đao môn Kim Nhất Đao đột nhiên đứng dậy, phi thân lên đài, ôm quyền, lớn tiếng nói: “Các vị hảo hán huynh đệ, Kim mỗ là môn chủ Thần Đao môn, nửa tháng trước đã cùng chưởng môn phái Tung Sơn và hai vị bang chủ Kim Long bang và Hải Sa bang đuổi bắt nhi tử của cừu nhân, chạy tới Cần vương phủ, phát hiện người kia đúng là võ lâm minh chủ Ngọc Như Hồng của chúng ta! Y còn chính miệng thừa nhận mình là nhi tử của Cần vương. Các vị nếu không tin có thể hỏi Giới Viện đại sư, lúc ấy đại sư cũng có ở đó. Giới Viện đại sư là thủ tọa Giới Luật Đường của Thiếu Lâm Tự, chắc chắn sẽ không nói dối.”
Vì mấy lời đồn đại xấu hổ kia, nên lời vừa nói ra, ánh mắt của mọi người đã đồng loạt rơi xuống người Giới Viện, chờ đợi hắn cho mọi người câu trả lời thích đáng.
Hai tròng mắt đảo qua đám người, Giới Viện im lặng trong chốc lát, không nói gì mà chỉ gật đầu. Đột nhiên cảm thấy con người kỳ thật rất đáng buồn, luôn chú ý đến chuyện không liên quan đến mình, dù việc to hay nhỏ, cũng phải cố xen vào một chân mới bằng lòng bỏ qua, lại dễ dàng bị người khác nói ba xạo mà nắm mũi dắt đi, chẳng lẽ đây mới là bản chất của người trong giang hồ?
Ha ha, giang hồ… nếu có thể, hắn tình nguyện không nhìn thấy mặt thật của giang hồ. Tiến vào bãi hỗn độn giang hồ này không phải là hắn muốn, nhiễm dơ bẩn cũng không phải hắn muốn, hôm nay lại kéo Thiếu Lâm xuống nước càng không phải hắn muốn. Giang hồ, cuối cùng cũng chỉ là một nơi mà hắn nguyện cả đời không bước vào…
“Giới Viện… Giới Viện sư đệ…”
Đứng bên cạnh, thủ tọa Đạt Ma Đường – Giới Bi đại sư nhẹ nhàng gọi sư đệ đang bay vào cõi thần tiên. Giới Viện nhìn về phía sư huynh, đã thấy sư huynh nhướn mi, ý bảo hắn nhìn về phía đám người phái Tung Sơn, nhẹ giọng hỏi: “Đệ có cảm thấy người đứng sau Triệu Trường Khánh rất quen mặt không?”
Giới Viện nhìn lại, người kia cũng nhìn hắn, thần sắc cổ quái hệt như đám người Triệu Trường Khánh, trong mắt cũng mang đầy tà khí. Xem mặt quả thật chẳng phải hạng người tốt, suy nghĩ một chút, Giới Viện bừng tỉnh đại ngộ, vừa mới quay đầu, chỉ thấy Giới Bi đại sư cũng dùng vẻ mặt giống mình mà nhìn, hai người đồng thời nói: “Là Tịnh Minh! Tên phản đồ Thiếu Lâm!”
Đối với người này, Giới Viện ấn tượng rất sâu. Nếu không vì đuổi bắt y, hắn sẽ không cùng sư huynh chạy tới địa bàn của Nam Thiếu Lâm, cũng không vì truy y mà đến Vũ Di sơn, lại càng không gặp Ngọc Như Hồng mà phát sinh chuyện đó… Giới Viện vô thức mà nhăn mày, y đứng trong hàng đệ tử của Tung Sơn, chẳng lẽ y đã gia nhập? Như nghĩ về việc gì đó, Giới Viện lại càng cau mày, một lần nữa nhìn về phía kẻ kia, sau khi chạm đến ánh mắt đầy tà khí của y, trong lòng Giới Viện giật mình một cái, đột nhiên cả người phát lạnh…
Cont…