Y, Ngọc Như Hồng, võ lâm minh chủ, lại là một tiểu vương gia, còn là nhi tử của Cần vương Triệu Hồng Lân!
Ha ha, thật là mỉa mai! Ta quá bội phục hai phụ tử bọn hắn có tài diễn kịch trời cho, dĩ nhiên lại có thể lừa được cả võ lâm!
Giới Viện không dám tin mà mở to mắt nhìn y, chốc lát sau lại như sáng tỏ, y có dũng khí dám làm, thì đương nhiên dám thừa nhận thân phận của mình rồi. Chỉ là, từ nay về sau, y khó mà đặt chân trên chốn võ lâm này nữa.
Từ Hoành cùng hai vị cô nương kinh ngạc há hốc miệng, nhất thời khó có thể tin đấy là chuyện thực. Trong lòng ba người, một người xứng đáng với ngôi vị minh chủ võ lâm, làm sao lại là nhi tử của Triệu Hồng Lân?
Ngay cả Triệu Trường Khánh, cũng có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó hắn lại cười, phảng phất như tất cả đều như hắn dự liệu: “Mặc dù Triệu mỗ đã sớm hoài nghi quan hệ của các ngươi, chỉ có điều không ngờ các ngươi lại là phụ tử, mà minh chủ là theo họ mẹ ư?”
“Điều này không phải quá rõ ràng rồi sao?” Ngọc Như Hồng đùa cợt mà liếc hắn một cái, thản nhiên tựa bên cửa sổ, phảng phất như không biết hậu quả khi thân phận y bị bại lộ.
Lời nói miệt thị của y rất nhanh đã khơi dậy sự phẫn nộ của Kim Nhất Đao, hắn quát lớn: “Triệu chưởng môn, không cần theo y nói nhảm, cái gì mà là võ lâm minh chủ chứ, tất cả đều là âm mưu phá hoại võ lâm của cha con y thôi. Nếu y là nhi tử của Triệu Hồng Lân, khẳng định cũng là đồng mưu! Kẻ thù ngay trước mắt, mọi người còn chờ gì nữa?”
“Chờ chút…”
Hai chữ này, nhưng lại xuất phát từ bốn người khác nhau, là Ngọc Như Hồng, Giới Viện, cùng hai vị cô nương kia.
Hai vị cô nương dù sao cũng dễ mềm lòng, chưa kể trong lòng cũng thích vị thiếu niên xinh đẹp này, thật sự không đành lòng nhìn y bị tổn thương.
Mà Giới Viện, hắn chỉ bất giác mà phun ra hai chữ đó.
Cách đấy hai người, Triệu Trường Khánh liếc hắn một cái, thấy hắn muốn nói lại thôi, trong mắt gã hiện lên tinh quang, khóe miệng khẽ nhếch lên, tươi cười đầy dụng ý.
Hai tròng mắt của Kim Nhất Đao như phát hỏa, nghe thấy Ngọc Như Hồng nói chờ chút, không khỏi lạnh lùng cười nhạo: “Thì ra võ lâm minh chủ cũng chỉ là một tên sợ chết!”
“Tiểu vương có sợ chết hay không thì tý nữa các ngươi sẽ biết, chỉ có điều nơi này là khách ***, các ngươi tự xưng là danh môn chính phái, chẳng lẽ lại muốn động thủ ở đây? Tiểu vương thì không sao, nhưng các ngươi nhiều người như vậy, không hủy cái khách *** này mới là lạ đó!” Ngọc Như Hồng trào phúng nói, tuy là nói khách ***, thực chất lại ám chỉ bọn hắn cậy đông hiếp ít. Vừa nói dứt câu, y như mũi tên rời khỏi dây cung mà bắn thẳng về phía ngoại thành, bạch y như làn nước tung bay trong gió, đẹp tựa ánh trăng tiên tử.
Vừa thấy y rời đi, đám người cũng đuổi theo, thế nhưng nhiều người khinh công kém cỏi, rất nhanh đã bị vứt lại đằng sau. Khinh công của Giới Viện vốn ngang với Ngọc Như Hồng, nhưng thương thế của hắn chưa khỏi hẳn, cho nên tốc độ cũng chậm lại.
Trên đường, Triệu Trường Khánh ở sát bên cạnh Giới Viện, nghi hoặc hỏi: “Giới Viện đại sư, người trong giang hồ đều biết đại sư rất thân cận với Ngọc Như Hồng, chẳng lẽ y chưa bao giờ nhắc đến thân phận của mình?”
Dưới ánh mắt của hắn, Giới Viện gật đầu: “Y chưa bao giờ nhắc đến.” Ngọc Như Hồng quả thật không nói gì, y chỉ trực tiếp đưa hắn vào vương phủ, để hắn tự xác định thân phận của y. Mặc dù đây không phải nói dối, nhưng Giới Viện vẫn có chút chột dạ.
“Thứ Triệu mỗ nhắc nhở đại sư một câu, Ngọc Như Hồng bây giờ cũng không phải là võ lâm minh chủ, mà y là kẻ thù của toàn võ lâm. Nếu đại sư còn tiếp tục ở bên phía y, chỉ sợ đại sư cũng khó mà không bị liên lụy.” Sau khi nói xong, gã liếc hắn một cái, rồi sau đó vượt lên phía trước.
Nghe gã nói, Giới Viện sững lại, chưa kịp nghĩ gì, chỉ thấy người phía trước cũng đều đứng yên.
Trước mặt là một rừng cây tối tăm yên tĩnh, Ngọc Như Hồng lắc mình tiến vào trong, mất tích không thấy bóng dáng. Đám người chỉ có thể đứng ở đó hết đường xoay sở, địch nhân ở trong tối, ta ở ngoài sáng, mạo muội tiến vào chỉ sợ sẽ mất mạng vô ích. Nhưng trơ mắt nhìn y chuồn mất, mọi người lại không cam lòng.
Mọi người đang hỏi Triệu Trường Khánh nên làm gì, đột nhiên thân ảnh của Giới Viện làm hai mắt Triệu Trường Khánh như sáng ngời, liền quay lại nhìn hắn, nói: “Giới Viện đại sư, y đã trốn vào rừng, địch trong tối ta ngoài sáng, không thể vào đó tống mạng.”
Giới Viện gật đầu, Triệu Trường Khánh lại nói tiếp: “Giới Viện đại sư vốn là cao tăng Thiếu Lâm, lại từng cùng Ngọc Như Hồng liên thủ đánh bại Song Ma, khẳng định võ công của đại sư trên ta một bậc, mà đại sư cũng hiểu rõ võ công của Ngọc Như Hồng, nếu do đại sư dẫn đầu tiến vào, khẳng định sẽ không có vấn đề gì? Ồ… xem ra ta thật sự quá nóng lòng rồi! Đại sư vốn là người ngoài, kéo đại sư vào cuộc truy đuổi này cũng đã là bất đắc dĩ, nay làm sao để đại sư vì bọn ta mà mạo hiểm đây? Đại sư coi như chưa nghe thấy Triệu mỗ nói gì nhé.”
Vậy sao? Cho dù Giới Viện coi như chưa nghe thấy gi, nhưng những người khác lại nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà đang hy vọng nhìn chằm chằm vào hắn.
Bất quá việc này cũng không được tất cả mọi người tán thành, bang chủ Kim Long bang Hạ Thiên Thành nhíu mày, hai vị cô nương kia lại càng xem thường Triệu Trường Khánh mà lạnh lùng lên tiếng: “Triệu chưởng môn, nói thế nào việc này cũng không liên quan tới Giới Viện đại sư, chúng ta kéo đại sư vào cuộc đã rất quá đáng rồi, làm sao bây giờ lại để đại sư gặp nguy hiểm được?”
“Ôi… hai vị tiểu cô nương nói sai rồi, đây là vì võ lâm trừ hại, mặc kệ là người trong cuộc hay ngoài cuộc, ai cũng đều phải có trách nhiệm. Vì sự yên bình của võ lâm mà mạo hiểm cũng đáng giá mà!” Môn chủ Thần Đao Môn Kim Nhất Đao một bên xoa tay, một bên trừng mắt nhìn chằm chằm vào Giới Viện, giống như đang thúc giục hắn mau tiến vào rừng cây.
“Hừ… thì ra các ngươi cũng chỉ biết để người khác chết thay, tiểu vương thật đúng là được mở mang tầm mắt!” Tiếng cười lạnh từ rừng cây âm u truyền ra.
“Ngọc Như Hồng, đừng có giả thần giả quỷ! Có giỏi thì ra đây đi!” Bang chủ Hải Sa bang rống giận.
“Kẻ nhát gan là các ngươi mới đúng, nhiều người như vậy cũng không dám vào đây, thật đúng là mất hết thể diện cả võ lâm!” Ngọc Như Hồng cười lạnh.
“Ngọc Như Hồng, chỉ nói thì tính gì, có giỏi ra đây quyết tử chiến một phen!” Sa Văn hô lớn.
Nhưng trong rừng không thấy hồi âm, chỉ có ánh trăng yếu ớt lan tỏa trên mặt đất, làm rừng cây như bị bịt kín một tầng bóng đen, cũng tăng thêm mấy phần quỷ dị.
Trăm người đứng ở cửa rừng, người xem ta, ta xem người, sau đó đều nhìn về phía Triệu Trường Khánh, hy vọng minh chủ Đao Kiếm minh ra quyết định. Rút lui hay tiến lên? Rút lui, có thể bảo tồn lực lượng. Tiến lên, thì tất cả mọi người đều phải dũng cảm tiến lên, dù liều mạng cũng phải vì thân hữu mà báo thù.
Triệu Trường Khánh nhìn Giới Viện, thấy hắn lẳng lặng chăm chú nhìn vào rừng cây, ánh mắt lạnh nhạt không thấy bất cứ sơ hở nào. Lập tức cũng không nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn vào rừng cây ngẩn người. Những người khác tưởng gã đang suy nghĩ kế hoạch, cho nên không ai dám quấy rầy gã, trong lúc nhất thời, tất cả đều im lặng, chỉ có tiếng hít thở cùng tiếng gió thu xào xạc.
Gần nửa canh giờ sau, trong rừng cây không thấy bất cứ động tĩnh gì, người đứng ở bên ngoài cũng không kiên nhẫn chờ được nữa.
“Triệu chưởng môn, chúng ta chờ như vậy cũng không phải là biện pháp, có thể tên kia đã đào tẩu rồi!” Sa Văn đột nhiên lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng vốn có.
“Sa bang chủ, đằng sau rừng cây này vốn là một con sông rộng hơn trăm trượng, sâu không thấy đáy, Ngọc Như Hồng dù có khinh công tuyệt đỉnh cũng khó mà bay qua được! Triệu mỗ nghĩ chỉ có thể chờ y hết kiên nhẫn mà mất cảnh giác, lúc đó sẽ là thời cơ công kích tuyệt vời của chúng ta! Ha ha…” Triệu Trường Khánh đột nhiên cười ha ha, tiếng cười được nội lực hỗ trợ càng lúc càng to, khiến người nghe cảm thấy tai như tê dại, khí huyết nghịch chuyển: “Mọi người tiến lên! Chúng ta sẽ vì võ lâm trừ hại!”
Ra lệnh một tiếng, Triệu Trường Khánh dẫn đầu cùng Kim Nhất Đao, Sa Văn, Hạ Thiên Thành vọt vào rừng, đương nhiên, cũng không quên thuận tay kéo theo cả Giới Viện. Mọi người thấy minh chủ cũng đã tiến lên, tinh thần vốn sa sút đột nhiên tăng vọt, giơ vũ khí chạy theo vào rừng.
Vừa mới bước chân vào trong, chỉ thấy trong rừng từng đợt ánh sáng lóe lên vọt ra như sao băng, mọi người chưa kịp di chuyển, quang mang đoạt mạng đã tiến vào cơ thể, sau đó nhìn dòng máu đỏ sẫm chảy ra, không cách nào ngừng được. Cuối cùng, thân thể chậm rãi ngã xuống nền đất lạnh lẽo.
Đám người Triệu Trường Khánh mặc dù đi trước, nhưng dù sao cũng là các chưởng môn, võ công đương nhiên không phải như hạng tầm thường, cho nên đều tránh được hàn quang chết người kia. Giới Viện nhìn đám người một khắc trước còn sống sờ sờ nay đã ngã gục dưới chân mình, trong miệng không ngừng niệm A Di Đà Phật. Bọn họ sao phải tự làm khổ mình? Hận cũ chưa tan, nay thù mới đã tới, chẳng lẽ không có cách nào hóa giải ư?
Quang mang rét lạnh rốt cục cũng biến mất, lạnh lùng nhìn nửa số người thương vong, Triệu Trường Khánh hừ một tiếng: “Ngọc Như Hồng, ngươi cũng chỉ biết nhờ vào Xuất Vân kiếm mà thôi. Y ở bên trái phía trước, xông lên!”
Lời vừa dứt, bảy tám cái bóng bay vút về phía bên trái, đám khinh công kém cỏi vội chạy theo sau.
“Sai! Triệu chưởng môn cũng chỉ như thế thôi sao!” Trong bóng tối mờ ảo có một người mỉa mai nói, bỗng thấy bên phải xuất hiện một cái bóng trắng, như hồn ma mà xuất hiện trước mặt mọi người, song chưởng vô thanh vô thức tung về phía ngực Triệu Trường Khánh, thanh âm cười lạnh lảnh lót vang lên: “Ngươi nghĩ chỉ có Xuất Vân kiếm mới có thể phóng ra Xuất Vân Phong sao? Xem thường đối thủ, ngươi đã từng nghĩ tới hậu quả chưa?”
Triệu Trường Khánh khó khăn lắm mới né được chưởng này, đột nhiên, gã lao tới phía bên sườn, giơ chưởng đánh thẳng vào bên sườn phải Ngọc Như Hồng. Cùng lúc đó, Kim Nhất Đao cùng Sa Văn cũng tấn công tới, một thanh đao màu vàng to đùng bổ ngang cổ Ngọc Như Hồng, tên còn lại dùng cây Tam Xoa kích đâm về phía sườn bên trái. Chiêu thức của cả ba người vô cùng ăn ý, phong tỏa toàn bộ đường lui của y.
Trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm này, Ngọc Như Hồng híp mắt lại, đột nhiên ngã xuống đất. Sau khi tránh được đòn công kích, lập tức tung chưởng đánh về phía Kim Nhất Đao. Kim Nhất Đao lùi hai bước tránh né, thừa dịp y chưa kịp thay đổi tư thế mà giơ tay bổ về phía y.
Ngọc Như Hồng đành phải xoay người tránh né, vậy mà đằng sau đã có Tam Xoa kích cùng thiết chưởng của Triệu Trường Khánh chờ sẵn. Mắt thấy y sắp chết, hoàng y cô nương kinh hô: “Cẩn thận!”
Đám thủ hạ của Đao Kiếm minh nhìn về phía nàng, ánh mắt như đang trách hỏi: Rốt cục ngươi đứng ở bên nào hả?
Hoàng y cô nương giật mình, không ngờ nàng lại kêu Ngọc Như Hồng cẩn thận, nếu mọi người trách tội, nàng chết chắc rồi.
Trong lúc hiểm nguy, Ngọc Như Hồng lại đột nhiên xuất kỳ chiêu, nắm một đống cát trên mặt đất hất về bốn phía, mọi người cứ tưởng y lại dùng Xuất Vân kiếm, đều vội vàng lùi lại dùng võ khí bảo hộ quanh thân, đến một giọt nước cũng không lọt,
Lấy tay che mặt, Triệu Trường Khánh rất nhanh phát hiện có trá, song chờ gã tỉnh ngộ, Ngọc Như Hồng đã thoát khỏi hiểm cảnh, hơn nữa còn tấn công về phía bọn họ. Chưởng ảnh xuất ra, mấy người bị đánh bay ngược về đằng sau, té ngã trên mặt đất, hồi lâu cũng không thấy động đậy. Thấy trong đám ngã xuống kia có cả người của Kim Long bang, bang chủ Kim Long bang Hạ Thiên Thành cùng đám người Tử Hoành vốn đang đứng bên cạnh chưa động thủ, không ngờ Ngọc Như Hồng lại ra tay nặng như thế, vì kẻ dưới trướng, bọn họ không thể không gia nhập cuộc chiến. Bọn họ gia nhập khiến thế cục đã định, hai đấm khó địch bốn tay, Xuất Vân kiếm lại đã dùng hết, chỉ dựa vào Xuất Vân chưởng cùng khinh công hơn người cũng chỉ tạm thời chống đỡ một thời gian ngắn, lúc nữa, chờ thể lực bị tiêu hao, Ngọc Như Hồng chắc chắn sẽ bại.
Đao Kiếm Minh còn lại khoảng chín mười người đang vây quanh y, chính thức làm người xem chỉ có hai vị cô nương cùng Giới Viện.
Giới Viện đứng bên cạnh vì Ngọc Như Hồng mà toát mồ hôi lạnh, trái tim nhìn thấy y thoát khỏi hiểm cảnh mà dần thả lỏng, nhưng y vẫn đang gặp nguy, khiến trái tim Giới Viện như thắt lại.
Một đôi tinh mâu nhìn chằm chằm vào đám người kia, nhất tâm vì thân ảnh màu trắng mà lo lắng, Giới Viện căn bản không phát hiện bản thân đang lo lắng, quan tâm đến người kia. Rốt cuộc tại một lần phối hợp tấn công, Triệu Trường Khánh tàn nhẫn tung một chưởng đánh trúng lưng Ngọc Như Hồng, làm y lảo đảo vài bước, dưới ánh trắng yếu ớt, chỉ thấy mặt y tái nhợt, khóe miệng chảy ra một dòng máu đỏ sẫm. Mà ở phía sau y, Cửu Hoàn đao dưới ánh trăng chiếu rọi mà phát ra huyết quang mãnh liệt, như tia sét phía chân trời đâm thẳng vào lưng y.
Choang!
Một âm thanh trong trẻo vang lên, Cửu Hoàn đao vốn đang sắp đâm vào Ngọc Như Hồng, nay đã rơi xuống bên cạnh y.
Là ai? Là ai nội công thâm hậu đánh văng được cây đao của hắn? Kim Nhất Đao liếc nhìn mọi người xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào viên phật châu tròn tròn đang tỏa sáng trên mặt đất.
Viên phật châu?
Mọi người vô thức nhìn về phía Giới Viện, đã thấy hắn phi thân tới bên cạnh Ngọc Như Hồng, kéo ống tay áo y lên, nhìn nhìn ngó ngó, thấy y không bị sao, mới hỏi: “Ngươi dính một chưởng, không biết có nặng không?”
“Giới Viện đại sư, đại sư đây là có ý gì?” Triệu Trường Khánh hỏi, trong ánh mắt lóe lên quang mang.
Có lẽ quang mang này quá mức mãnh liệt, nên cho dù trong nháy mắt đã biến mất, nhưng dưới ánh trăng, Ngọc Như Hồng vẫn nhìn thấy rõ ràng. Y đẩy Giới Viện ra, lạnh nhạt nói: “Không nhọc đại sư quan tâm, một chưởng đó không thể đả thương đến tiểu vương!”
Y lạnh lùng làm Giới Viện lặng đi một chút, hắn cứu y, vậy mà y không nói cảm ơn thì thôi, còn tỏ thái độ như cự tuyệt từ ngàn dặm.
Nào ngờ, Ngọc Như Hồng lại càng cười tà trêu chọc: “Giới Viện đại sư, đại sư quan tâm ta như vậy, không phải là bị sắc đẹp của ta mê hoặc rồi chứ?”
“Ngọc Như Hồng! Ngươi…” Giới Viện trừng mắt nhìn y, thật là lòng tốt không được báo đáp! Nhưng hắn cũng không dễ bị chọc giận, chỉ liếc mắt xem thường một cái, rồi vẫn như cũ đứng ở bên cạnh Ngọc Như Hồng.
“Hì hì, đùa chút thôi mà, Giới Viện đại sư vốn là cao tăng Thiếu Lâm, tiểu vương dù mị lực thế nào cũng không hấp dẫn được trái tim kiên định hướng phật của đại sư. Đại sư đại nhân đại lượng, chắc sẽ không để ý tới lời nói đùa của tiểu vương đâu nhỉ?” Ngọc Như Hồng tinh nghịch nháy mắt, phảng phất như cả trăm người xung quanh đến là nhìn y nói cười, chứ không phải đến để đuổi giết y.
Không ai biết, lúc y trêu chọc, trong lòng nhưng lại chua xót đến mức nào.
Giới Viện cả giận, nói: “Ngươi bớt miệng đi có được không? Nếu không nghĩ biện pháp, đêm nay ngươi thật phải bỏ mạng ở chỗ này đó!”
“Chết ở đây cũng không tệ, còn có cao tăng siêu độ cho tiểu vương, lời quá còn gì!” Ngọc Như Hồng vẫn một bộ không đứng đắn, hai tròng mắt híp lại ngắm nhìn mọi người, ánh mắt chợt lóe, y cúi người nói bên tai Giới Viện: “Giới Viện đại sư, xem như vì dung nhan coi như đẹp mắt này, có nguyện ý cùng tiểu vương bỏ trốn không?”
“Ngọc Như Hồng!” Cho dù tu hành tốt đến mức nào, nhưng trước mặt Ngọc Như Hồng, Giới Viện cũng khó lòng mà duy trì được hình tượng. Bất quá hắn coi như tỉnh táo, chỉ nghiêm mặt lại, chứ không trực tiếp động thủ làm thịt y.
“Ha ha… đùa thôi, đùa thôi. Giới Viện đại sư là đệ tử phật môn vô dục vô cầu, tâm lý chỉ có Phật Tổ, nơi nào đem tiểu vương để vào mắt…”
“Các ngươi nói chuyện đủ chưa?” Kim Nhất Đao đột nhiên bạo rống một tiếng, ánh mắt hung hăng trừng trừng nhìn hai người.
Nhưng Triệu Trường Khánh lại giơ tay ngăn lại, mỉm cười hỏi: “Giới Viện đại sư, nếu như đại sư vì võ lâm mà suy nghĩ, nên cùng chúng ta cùng tiến cùng lui, nếu như không muốn nhúng tay vào việc này, cũng xin mời đại sư lùi sang một bên, miễn cho đao thương không có mắt mà đả thương đến đại sư. Còn nếu… đại sư muốn giúp y… đại sư có nghĩ tới người trong võ lâm sau này sẽ nhìn Thiếu Lâm Tự như thế nào không?”
Không để cho Giới Viện có cơ hội do dự, Ngọc Như Hồng cười lạnh: “Đối phó với đám người ô hợp các ngươi, tiểu vương thừa sức, không cần phải nhờ con lừa ngu này đến hỗ trợ!” Nói xong, y tự tiếu phi tiếu nhìn Giới Viện, như đang đùa cợt hắn đã làm việc thừa, sau đó, thả người vào trong đám kia, tay không đoạt lấy thanh kiếm của đệ tử phái Tung Sơn, triển khai thế công hiểm ác.
Cont…